Cầu Tuyết Thủy Tinh

Chương 27: Cũng tùy người




"639, nhiệm vụ tiến hành được bao nhiêu rồi?" Mộ Minh Trạch vuốt mặt, ngồi dựa ra phía sau lưng ghế.
Hắn nhìn như đã mấy ngày không ngủ rồi. Quầng thâm dưới mắt để lộ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Mi mắt gần như muốn sụp xuống, rất khó chịu, hắn đành lê cái thân xác kiệt quệ này đến phòng vệ sinh rửa mặt.
"Báo cáo, đã được 223/500, nhiệm vụ đã tiến hành được 44,6%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Nước lạnh xối lên mặt càng làm nó thêm trắng bệt, nhưng ít nhất tỉnh táo hơn nhiều rồi.
"Chưa được một nửa luôn sao?" Nước làm ướt một phần tóc trước mặt, Mộ Minh Trạch đưa tay vuốt nó lên, thở dài nhẹ một tiếng.
Hắn ngẩng mặt, nhìn bóng phản chiếu trên chiếc gương lớn trước mặt.
Chàng trai có mái tóc đen mềm mại, hơi dài che phủ một phần tai, khuôn mặt với đường cung sắt bén, môi mỏng cùng cánh mũi nghiêm nghị, nhưng vẻ thiếu sức sống lại làm tổng thể có phần hơi yếu ớt.
Hàng lông mi dài như cánh bướm lúc này đang bị sự mệt mỏi kéo mà hơi bất lực rũ xuống, sau lại bị cưỡng ép nhấc lên, để lộ một đôi đồng tử xám bạc, giống như hai viên dạ minh châu, sáng đến kinh người trong bóng tối.
Mộ Minh Trạch nhìn một lúc thật lâu, sau đó đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt, lau đi giọt nước nghịch ngợm treo nơi đó không chịu rời đi.
Giọng hắn ôn hòa, thầm thì như nói với chàng trai trong gương, nhưng thực chất là đang trò chuyện với tiểu hệ thống trong đầu: "Cái nghề này vất vả thật, các thế giới sau đừng chọn nhân vật nào làm nghề y nữa."
Hệ thống 'bíp' một tiếng thay câu trả lời, cũng không để tâm đến lời than vãn của Mộ Minh Trạch.
Hai năm rồi, kí chủ nhà nó than vãn còn đều đặn hơn cả viết nhật kí, không phải than khó thì là kêu mệt, nó cũng lười đáp lại.
Nhưng nó hoàn toàn không lo lắng kí chủ sẽ lười biếng hay nản lòng mà từ bỏ.
Vì đây là thế giới có nghề nghiệp nhân vật đặc thù, nhiệm vụ phụ tương đối khá nhiều, đều để thúc đẩy tuyến chính nhanh hơn. Còn có mấy nhiệm vụ phụ chia thành nhiều phần, thành nhiệm vụ phụ liên hoàn luôn.
Mỗi lần có nhiệm vụ phụ phát động, Mộ Minh Trạch sẽ bắt đầu oán giận, oán giận xong vẫn nhận và nỗ lực hoàn thành.
Cũng nhờ vậy nên quá trình thăng cấp của nó khá thuận lợi, vậy nên nó rất hài lòng.
Nhưng 639 không biết đó là, Mộ Minh Trạch sở dĩ làm gần như bán mạng như vậy, tất cả chỉ vì tích phân!
Tích phân hắn nhận được từ thế giới trước không đủ dùng. Nói gì thì nói, cũng không phải do hắn tiêu sài hoang phí. Hắn phải mua dụng cụ y tế, rồi thuốc men nữa, mặc dù sau này vì có một khoảng thu từ tiền chữa bệnh nên không cần chi thêm tích phân, nhưng nó cũng không phải số điểm nhỏ.
Nhưng lý do chủ yếu để tiêu điểm, chính là vì thuốc đổi màu mắt!
Hai năm, tính ra là 24 tháng, còn tính thêm mấy tháng 31 ngày nữa, nhân với 100 tích phân đổi màu mắt duy trì 30 ngày, quả thật đúng là không đủ dùng.
Cũng may là nhiệm vụ phụ có không ít, mỗi cái 10-20 tích phân, cũng đủ dùng.
Mộ Minh Trạch nhớ lại số tích phân hắn vừa kiểm tra không lâu, 1430, không nhiều mà còn ít hơn khi bắt đầu thế giới này hơn 200 tích phân.
Đúng là khiến người nản lòng mà.
639 thấy kí chủ của nó lại thở dài, thế là bắt đầu nói mấy lời động viên đầy triết lý sâu sắc, đả động lòng người (tự nó cho là thế).
Đây là nó vì thấy kí chủ uể oải tinh thần, nên đặc biệt tiêu tốn điểm thưởng để cài đặt chương trình 'an ủi tinh thần' này.
Tất nhiên, là dùng điểm của Mộ Minh Trạch để chi trả.
Mộ Minh Trạch lại thở dài, thân mệt, giờ cả tâm cũng mệt nốt.
Thôi thì dù sao cũng là hệ thống của mình, cũng là xuất phát từ ý tốt, không nên so đo làm gì.
Hắn còn đang nghĩ vẫn vơ, chợt thấy trong gương, đôi mắt xảy ra biến hóa.
Màu sắc khác lạ đột nhiên từ giữa mắt xuất hiện, dần lan ra ngoài, chẳng mấy chốc nhuộm đồng tử thành màu đen tuyền.
Vẻ ôn hòa trong mắt dần rút đi, trở thành đôi mắt hờ hững lạnh nhạt, cả âm thanh hắn phát ra cũng nhuốm chút giá rét: "Đã 3 giờ sáng rồi sao?"
Không có ai đáp lời hắn, hệ thống trong đầu cũng đã im bặt từ lúc nào.
Nhất thời xung quanh hắn không còn âm thanh, yên tỉnh vô cùng.
Mộ Minh Trạch rút từ túi ra chiếc khăn nhỏ, lau đi nước trên mặt và tay, sau đó chậm rãi rời đi.
Hắn vừa chăm chú lau từng ngón tay một, vừa đi tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ hắn thường làm việc, tùy ý nói với người không biết đã xuất hiện khi nào đang nằm trên giường bệnh nhân: "Lại bị thương?"
Mộ Minh Trạch không bật đèn phòng, mà chỉ mở cái đèn bàn nhỏ, thế nên ánh sáng không quá tốt.
Người đàn ông trên giường nửa ẩn trong bóng tối, dáng người cao lớn miễn cưỡng lắm mới nằm vừa trên chiếc giường chỉ có 1m8.
"Không có." Giọng của người đàn ông đáp lại, có chút ngả ngớn, còn có chút khàn khàn trầm ấm, là chất giọng rất có tính mê hoặc.
Đáp lại anh ta là giọng nói lạnh nhạt của Mộ Minh Trạch: "Chỗ của tôi không phải chỗ ngủ miễn phí."
"Thế tôi trả tiền..."
"Cũng không chứa chấp người có vấn đề tâm lý."
Nam nhân kia ngồi dậy khỏi giường, giọng đầy ý cười: "Tại sao chứ? Phân biệt đối xử thế."
Mộ Minh Trạch thấy đã lau sạch, vứt khăn lên bàn, không nhìn anh ta lấy một lần: "Không biết chữa."
"...Tôi từng thấy cậu chữa được cho một thằng nhóc học đến tâm trí rối loạn rồi."
"Cũng tùy người." Mộ Minh Trạch đeo lên cái kính gọng bạc, cầm lấy một tập hồ sơ nào đó, vắt chéo chân làm điểm tựa, vừa viết gì đó vừa nói: "Không phải ai cũng có 'trí' để kéo về."
"...Vẫn là miệng cậu lợi hại."
Nam nhân đã ngồi dậy, ánh sáng vừa vặn chiếu tới được khuôn mặt anh ta, rất đẹp trai, là loại hình cương nghị cấm dục mà chị em đều thích. Nhưng cái thiết lập này lại bị đôi mắt một mí phong tình hơi cong lên ở đuôi mắt, cộng với nụ cười nhếch miệng thiếu đánh phá hỏng hết.
Đẹp trai một cách rất thiếu đánh.
"Tôi nói này, sao cậu cứ nhất định phải ở chỗ này nhỉ? Không gian thì nhỏ, cũng chẳng rộng bằng nửa phòng chỗ chúng tôi."
Anh ta vỗ vỗ giường, tiếp tục nói: "Giường vừa cứng vừa nhỏ, nằm chẳng thoải mái gì cả."
Mộ Minh Trạch không thèm để ý đến hắn, chỉ 'nhẹ nhàng' tiễn khách: "Cút về chỗ anh mà ngủ."
Người đàn ông cười cười, đoạn đứng dậy bước phía sau ghế chỗ Mộ Minh Trạch, dựa người tựa vào, tiếp tục không sợ chết mà bình luận: "Ghế cũng cứng nữa."
Mộ Minh Trạch nhíu mày. Phòng khám của hắn là một căn hộ rất bình thường ở tầng 2 một tòa nhà cho thuê của khu phố đông dân cư nhất thuộc lãnh địa 'tiền tài'.
Lý do hắn chọn chỗ này, một là vì tiện chữa bệnh hơn, dù sao cũng đông người, hai là cả vai thụ chính và đoàn hộ hoa sứ giả của cậu ta đều bên khu vực 'Vũ lực', hắn không muốn dính đến họ chút nào.
Với cả, đông người dễ trốn sự truy đuổi của tên nhóc Lâm Vĩnh Dạ kia hơn, 'giấu cây thì giấu trong rừng' mà.
Ai mà ngờ được, hắn lại sơ ý mà rước một cái phiền phức về đây.
Tên kia thấy chết không sờn, vòng ra phía trước Mộ Minh Trạch, một bàn tay đầy vết chai chạm lên mặt Mộ Minh Trạch, ngón cái xoa nhẹ quầng thâm dưới mắt hắn.
"Bác sĩ Tiêu à, tôi là đang lo cho sức khoẻ của cậu đó." Giọng anh ta đầy ám muội không rõ.
Mộ Minh Trạch tựa hồ đã quen, mắt không chớp lấy một cái, đánh rớt cái tay kia ra: "Đang làm việc, Sở Tiêu, đừng đùa."
Sở Tiêu bị đánh cũng không tức giận. Anh kéo cái ghế còn lại đến, ngồi đối diện với Mộ Minh Trạch.
"Ở đây nhiều người như vậy, công việc quá nhiều, tiền công lại chẳng có bao nhiêu." Anh ta tuỳ tiện cầm một tập hồ sơ trên bàn lật xem, là ghi chép của một ca tiểu phẩu 3 hôm trước.
"Tôi sẽ không đến chỗ anh, bỏ cuộc đi."
Hai người chẳng ai nhìn ai cả, nhưng bầu không khí hoà hợp và quen thuộc đến kì lạ.
"Tại sao chứ? Đãi ngộ? Tài nguyên? Khối lượng công việc? Cái nào chưa hài lòng, tôi lập tức sửa."
Mộ Minh Trạch đau đầu không thôi: "Sở thiếu, hiện tại tôi rất tốt. Việc cứu anh khi trước chỉ là tiện tay, không cần..."
"Tôi không phải chỉ muốn trả ơn, con người tôi luôn lấy lợi ích làm đầu." Sở Tiêu vứt tập hồ sơ lên bàn, chống cằm cười nói với Mộ Minh Trạch: "Dư An, tôi là nhìn trúng năng lực của cậu, muốn chiêu mộ cậu."
Mộ Minh Trạch dừng bút, thầm hối hận vì trước đây cứu người này.
Hắn nhớ lại lần gặp đầu tiên năm đó. Khi đó Sở Tiêu khắp nơi đều là vết đạn, không trúng chỗ yếu hại nhưng mất máu quá nhiều, ngất ở trước khu nhà, được một bác tốt bụng đưa đến chỗ hắn.
Hệ thống không phát động nhiệm vụ, Mộ Minh Trạch không biết có cứu được không, nhưng vẫn là thử một chút.
Ai ngờ sức sống nam nhân quá lớn, mới một ngày đã tỉnh, nhưng vẫn không nói chuyện hay cử động được. Sáng sớm ngày thứ 2 Mộ Minh Trạch mở mắt, kiểm tra giường bệnh, anh đã biến mất không thấy đâu.
Cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại người hắn tiện tay cứu này nữa, không ngờ tới 1 tuần sau, anh ta lại xuất hiện, trên người lại đầy vết thương, cười nói với hắn: "Bác sĩ Tiêu, làm phiền anh nữa rồi."
Sau đó, càng có nhiều lần như thế nữa, Sở Tiêu đem tài nguyên y tế cho Mộ Minh Trạch, hắn thì chữa vết thương cho anh, cứ thế thành ra quen nhau.
Mộ Minh Trạch không kể cho anh chuyện của hắn, Sở Tiêu cũng vậy.
Đối với Mộ Minh Trạch, Sở Tiêu là một nhân vật không dính dán đến cốt truyện, lại là nguồn cung cấp thuốc cho hắn, là một người có thể kết giao.
Nhưng khoảng 1 năm trước, Sở Tiêu bắt đầu ngoan cố muốn 'chiêu mộ' hắn làm bác sĩ riêng của mình.
Đương nhiên Mộ Minh Trạch từ chối, nhiệm vụ của hắn tính theo số người đó, không thể chỉ chữa trị cho Sở Tiêu được.
Một người càng cứng đầu hơn một người, cứ thế day dưa đến bây giờ.
"Thiếu gì bác sĩ giỏi, với tiềm lực kinh tế của anh, không phải càng dễ chiêu mộ sao?" Mộ Minh Trạch thở dài. Hắn đương nhiên nhìn ra được Sở Tiêu không phải người đơn giản.
Anh lúc nào cũng bị thương mặc dù vẫn nằm trong khu 'Tiền tệ', nhiều lúc Mộ Minh Trạch cũng tò mò, nhưng cũng không muốn dính dáng quá mức vào cái giới này, chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi là được.
Đây cũng là một trong mấy lý do hắn không muốn theo Sở Tiêu làm việc.
"Bác sĩ Tiêu, cậu đang coi thường năng lực của cậu, hay coi thường mắt nhìn người của tôi vậy." Sở Tiêu ngửa đầu ra sau, nhếch môi cười cười.
Mộ Minh Trạch cạn lời. Hắn đã buồn ngủ đến mức sắp sinh ra ảo giác luôn rồi, nhưng Sở Tiêu vẫn cố chấp ở đây, hắn chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Sở Tiêu có lẽ nhận ra được, đôi mắt màu cafe ánh lên chút giảo hoạt cùng chút ý cười khó phát hiện.
Anh ta đã quen cái người trước mặt này được gần 2 năm rồi, lần nào gặp mặt cũng cố tình đến vào lúc tối muộn, không phải không có lý do.
Người này, lúc mệt mỏi hay buồn ngủ, dễ nói chuyện hơn bình thường. Không nổi giận, không đánh người, còn đặc biệt rất...dễ lừa.
Ngoài ra, Sở Tiêu còn phát hiện, người này luôn vô thức ôn nhu hơn mỗi khi anh giả vờ đáng thương tội nghiệp.
"Thôi, chuyện này vẫn là để lần sau nói tiếp. Hôm nay đến là muốn nhờ cậu giúp một chút."
Mộ Minh Trạch nhướng mày, ra hiệu anh ta nói tiếp.
Sở Tiêu thầm cười trong lòng, sau đó bắt đầu diễn vẻ đáng thương: "Nhưng mà, việc này có chút phiền phức."
Thái dương Mộ Minh Trạch giật mấy cái.
"Ồ, thế thì không giúp. Anh về đi, tôi còn nghỉ ngơi." Mộ Minh Trạch đứng dậy, tính đến giường đi ngủ.
"Ấy ấy, từ đã." Sở Tiêu bắt lấy tay hắn, đôi mắt phong lưu rũ xuống đáng thương vô cùng, giọng nói dễ nghe cố tình hạ thấp, có vẻ bất đắc dĩ và quẫn bách: "Bác sĩ Tiêu à, nghe tôi nói hết đã nhé?"
Gân xanh trên thái dương Mộ Minh Trạch vẫn giật không ngừng, thật sự muốn hất tay tên này ra rồi đi ngủ cho rồi.
Nhưng, không biết vì sao, bộ dáng giả bộ nhỏ bé đáng thương, lại có chút giống với...Lam Bính.
Mộ Minh Trạch thừa nhận, hắn thật sự rất nhớ Lam Bính, không lúc nào không nhớ. Nhưng hắn có thể làm gì?
Đến cuối cùng, cho tới lúc hắn rời đi, hắn vẫn không có dũng cảm nói với Lam Bính rằng, hắn là kẻ ngoại lai, là kẻ đoạt lấy thân thể người khác, rằng hắn không phải 'anh Mộc Hàn' mà cậu biết, và rằng, hắn vốn tiếp cận cậu chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ.
Thật buồn cười, hắn khuyên Tiêu Dư An rằng, hãy cứ là chính mình đi, nhưng bản thân hắn lại không thể làm được.
Không biết từ khi nào, Lam Bính đã trở thành bóng hình không thể thay thế, thành chấp niệm và kỉ niệm quý giá của Mộ Minh Trạch hắn.
Vì thế, hắn vẫn là có kiên nhẫn đối với nam nhân trước mắt, dù biết chỉ là giả.
"Được rồi, nói đi." Mộ Minh Trạch đầu hàng, ngồi lại về ghế.
Sở Tiêu cuối cùng nở một nụ cười hài lòng, trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, có nghiêm túc hơn một chút: "Dư An, cậu cũng biết căn bệnh telos đúng không?"
Mộ Minh Trạch nhíu mày: "Đơn nhiên."
Không ai còn tồn tại trên thế giới này này đến bây giờ lại không biết về nó cả.
Sở Tiêu vô thức nhìn người đối diện, trong con mắt đen ấy xuất hiện vẻ nghiêm túc và sắc sảo, mi mắt vì buồn ngủ mà vẫn không chịu khống chế mà sụp xuống một chút, giống như che giấu giấu lại như bại lộ tất cả.
Nhưng khi vừa nhận ra có người đánh giá mình, đôi mắt kia lập tức trở lại trạng thái thù địch và đề phòng.
Chậc, không biết nên nói đáng yêu hay đáng ghét nữa.
Sự công kích trong ánh mắt kia quá rõ ràng, Sở Tiêu lại làm bộ không thấy, cười nói tiếp: "Có một vị tiến sĩ tới từ phòng nghiên cứu X, chính là cái nơi chuyên cũng cấp y phẩm lớn nhất ấy, đang trên đường đến đây."
Mộ Minh Trạch ngẫm nghĩ, có chút ấn tượng mơ hồ về tình tiết này, nhưng lại mãi không nhớ ra.
Hắn sau khi nhận nhiệm vụ chính, đã xác định không muốn dính líu đến mạch truyện quá nhiều, cho nên ngoài những thứ đề cập tới Tiêu Dư An ra, hắn đọc lướt.
"Vị tiến sĩ ấy đến thì có vấn đề gì sao? Muốn ngăn cản à? Hay cướp người?"
"Này này, cậu nghĩ chỗ chúng tôi thành cái gì vậy?" Sở Tiêu hơi cạn lời, theo quán tính muốn nói đỡ cho bên mình một chút.
Mộ Minh Trạch đưa mắt nhìn một lượt từ mũi giày đến đỉnh đầu Sở Tiêu, thản nhiên nói: "Nhìn thành phần đoán tổng thể thôi."
"..." Là ý nói mình là tên bại hoại à.
"Dù sao cũng không có người nào đàng hoàng mà cửa chính không đi lại chọn đi vào từ cửa sổ hết."
Mộ Minh Trạch không khách khí bồi thêm: "Có khi cửa chính màu gì còn chẳng biết."
"..." Đúng là không nói lại được.
Sở Tiêu ho khan hai tiếng, nói trở lại vấn đề chính: "Bên phía kia thả chút tiếng gió, nói là muốn hợp tác cùng một tổ chức thuộc khu vực bán đảo của chúng ta, nghiên cứu vấn đề liên quan đến telos."
"Lợi ích từ sự hợp tác này không nhỏ, nhiều tổ chức và đảng phái đang nhắm đến người này."
Mộ Minh Trạch khó hiểu, dứt khoát hỏi luôn: "Thế thì cứ đưa ra mấy điều kiện hậu hỉnh một chút, dụ dỗ một chút hay gì đó, anh không phải giỏi nhất khoảng này sao? Còn đến tìm tôi làm gì?"
"À. Cậu phải đồng ý giúp tôi mới nói." Sở Tiêu đảo mắt một vòng chậm rãi nói.
Thái dương Mộ Minh Trạch lại giật liên hồi, hắn có cảm giác có gì đó không ổn.
Vừa định nói 'thôi bỏ đi, không giúp nữa' thì đã bị chặn họng.
"Hình như lô thuốc đặc trị cùng với thuốc sát trùng mới cậu nhờ tôi vẫn chưa đưa tới nhỉ?"
Cùng với một chất giọng rất gợi cảm (thiếu đánh), Sở Tiêu chớp chớp đôi mắt một mí quyến rũ (gợi đòn), hoàn toàn chặn đứng ý định rút lui của Mộ Minh Trạch: "Cậu giúp tôi đương nhiên có thù lao, không bằng xong việc này tôi đưa tới một lần luôn nhé.". Đam Mỹ Hiện Đại
'Nhé' cái *** *** nhà anh!
Cuối cùng Mộ Minh Trạch chỉ có thể bất lực dựa ra sau ghế, bộ dáng mệt mỏi cam chịu số phận.
Sở Tiêu nhìn hắn, cười rất vui vẻ.
Mộ Minh Trạch hết cách, đành phải lục lại cốt truyện trong đầu, có chút chuẩn bị vẫn hơn.
Bên kia, Sở Tiêu đứng dậy đi vòng ra sau hắn, đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài: "Cũng khuya rồi, không nói gì thì coi như cậu đồng ý với tôi đi. Ngày mai tôi lại tìm cậu nói chi tiết."
Mộ Minh Trạch đọc lướt qua tình tiết này, hiếm khi trợn tròn mắt, ngay lập tức muốn từ chối Sở Tiêu.
Hắn nhớ ra tình tiết này rồi, sao lúc nãy lại có thể quên được chứ!
Nhưng khi quay đầu lại, Sở Tiêu đã ngồi trên bệ cửa sổ, làm như không phát hiện sự vội vàng muốn nói của Mộ Minh Trạch, quăng lại cho hắn một nụ cười: "Bác sĩ Tiêu, không được nuốt lời nhé."
Kế đó, anh ta thuần thục nhảy xuống, hoà vào bóng đen tịch mịch, để lại Mộ Minh Trạch trong phòng khám mù mờ ánh đèn, thẫn thờ và hối hận không thôi.
- --------
Sở Tiêu đi trong bóng tối, ánh sáng từ điện thoại trong tay hắc lên khuôn mặt anh. Nét cười khi đối diện với Mộ Minh Trạch đã biến mất, từ đuôi mày đến khoé môi chỉ còn chán chường và thờ ơ.
Tin nhắn trên điện thoại nhảy liên tục, nhưng anh không trả lời một lần nào.
Người bên kia có vẻ đã mất kiên nhẫn, khi Sở Tiêu đi ra khỏi ngõ nhỏ, người đã gọi điện tới.
Sở Tiêu tuỳ tiện liếc mắt, đến hồi chuông cuối cùng, anh mới nhấc máy.
"Tiêu, tại sao không trả lời?" Bên kia là giọng một người đàn ông trung niên, đầy mệt mỏi nhưng vẫn rất nghiêm nghị.
"Cha." Sở Tiêu gọi một tiếng.
"Còn biết kêu một tiếng 'cha' cơ à!" Đầu dây bên kia quát lớn một tiếng, nhưng không có tức giận, phần nhiều vẫn là bất đắc dĩ.
"Có việc sao?" Sở Tiêu lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá chỉ còn một nửa và một cái bật lửa đắt tiền.
'Tách' một tiếng, lửa đỏ bùng lên không chút giao động, đốt cháy đầu thuốc, cuối cùng được đôi môi mỏng ngậm lấy.
Nếu Mộ Minh Trạch có ở đây, hẳn sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì Sở Tiêu chưa từng hút thuốc trước mặt hắn, trên quần áo chưa bao giờ có mùi, làm thế nào cũng không thể hình dung người này là một người nghiện thuốc lá nặng được.
Người bên kia điện thoại ngừng một chốc, sau đó nói: "Việc ta giao cho con, xảy ra vài biến cố."
Sở Tiêu chậm rãi thả ra một làn khói mờ nhạt, nghe vậy khẽ nhíu mày.
Việc anh muốn nhờ Tiêu Dư An giúp chính là việc này, nếu có sự cố, vậy thật không nên để cậu dính vào.
"Trở về, ta sẽ nói rõ hơn."
Sở Tiêu nhíu mày, giọng điệu xa cách giống như đang nói chuyện với người xa lạ: "Hiện tại không thể trở về, bên này tôi còn có việc."
Người ở đầu dây bên kia đột nhiên thay đổi thái độ, âm điệu tự mang theo áp lực: "Không hỏi ý kiến con, ngay lập tức trở về."
Sở Tiêu dùng răng day day đầu lọc, trả lời hai chữ: "Đã biết." Sau đó, anh không nói thêm gì, lập tức cúp máy.
Sở Tiêu đứng tựa vào tường, mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí. Anh bỗng cảm thấy Tiêu Dư An nói đúng, mùi thuốc đúng là có chút khó ngửi.
Điếu thuốc trị giá gần bằng giá thuê một căn hộ cao cấp chỉ mới cháy chưa được một nửa, cứ thế bị chủ nhân vô tình dập tắt.
- ----------------
Tâm sự cuối chương:
Tiểu Dạ (bị lãng quên ở góc nào đó): Sắp được gặp lại người yêu rồi, không xuất hiện ở chương này cũng không sao hết!!!
Tác giả (vỗ vỗ vai cậu): Ngoan, chương tiếp cũng không có cảnh của cậu.
Tiểu Dạ:....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.