Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 28:




Tuyết vẫn rơi, khoảng đất trống trước cửa khu nhà cán bộ kỳ cựu đã đóng một tầng tuyết thật dày, thi thoảng có vài chuỗi dấu chân lớn nhỏ. Lý Toản cúi đầu rảo bước, không che ô, tuyết rơi đầy tóc và bả vai anh.
Anh bước nhanh vào tòa nhà, phủi tuyết trên người rồi sải bước lên tầng hai. Vừa rẽ qua khúc cua thì khựng bước lại, Trần Phong đang kéo kín áo khoác, vừa hút thuốc vừa giậm chân xua đi cái lạnh, chờ anh ở trước cửa nhà.
Lý Toản chậm rãi đi đến, "Chỉ đạo viên."
"Về rồi à?" Trần Phong dụi điếu thuốc lên lan can phủ đầy tuyết.
Ánh sáng đèn cảm ứng trên hành lang tù mù, sàn xi măng đã đóng một lớp tuyết mỏng từ lâu.
"Anh đến bao lâu rồi? Sao không gọi điện cho em?" Lý Toản lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn lên.
Trần Phong đi theo vào nhà, "Cậu bận việc mà, tôi ngại làm phiền, chờ một lúc cũng được. Năm nay thời tiết thành phố Lương kỳ lạ thật, đến giờ rồi mà vẫn còn tuyết."
"Rét nàng Bân mà." Lý Toản bỏ chìa khóa vào chiếc bát trên nóc tủ rồi bật lò sưởi điện, "Anh sưởi ấm trước đi, em đi pha cốc trà cho anh."
Trần Phong ngồi xuống, xoa bàn tay lạnh cóng bên lò sưởi, "Bố cậu đâu?"
"Về thành phố Giang rồi ạ." Giọng Lý Toản vọng ra từ phòng bếp, "Sức khỏe ông bà nội không được tốt, bố em về chăm sóc ông bà."
"Nếu cậu muốn trở về thành phố Giang công tác cũng được. La Chiến bảo đã chuẩn bị cho cậu một vị trí trong văn phòng rồi." Trần Phong cho hay: "Hiện tại cương vị của cậu vẫn là sĩ quan, không thể nào suốt ngày đi ra ngoài làm tình nguyện viên mãi được. Cậu cũng đừng hòng giải ngũ, tổ chức sẽ không đồng ý đâu."
Lý Toản không đáp lời.
Trần Phong nhìn sang chiếc bàn ở góc phòng khách, trên đó chất đầy sách, nào là phân tích chất hóa học, phân tích mạch điện... và một đống dây điện, nhựa, kim loại, bột hóa học, cộng thêm những dụng cụ nhỏ như kéo, kìm, nhíp...
Trong lòng Trần Phong dâng lên vài suy đoán, đang nghĩ ngợi thì Lý Toản bưng cốc trà nóng ra, đưa cho anh ấy.
Trần Phong nhận lấy uống một ngụm, lại liếc mắt về phía chiếc bàn kia, còn chưa kịp nhìn kỹ, Lý Toản đã cởi khăn quàng cổ ném lên, che kín cả bàn.
Trần Phong cũng giả bộ không nhìn thấy, hỏi thăm: "Tình trạng sức khỏe thế nào?"
"Tốt ạ."
"Tai thì sao?"
"Vẫn vậy."
Rõ ràng anh không muốn nói nhiều, Trần Phong cũng không tiện hỏi. Anh ấy đặt cọc trà xuống, im lặng chốc lát mới lấy bao thuốc ra, nhớ đến gì đó lại đưa cho Lý Toản một điếu nhưng anh từ chối.
"Vẫn không hút thuốc à?" Trần Phong cười nhạt. Nhớ ban đầu Lý Toản nói rằng hút thuốc là một kiểu khống chế tinh thần, anh bài xích kiểu khống chế này.
"Đừng cả nghĩ." Lý Toản ngồi xuống cạnh Trần Phong cùng sưởi ấm.
Nét cười trên mặt Trần Phong tan đi, anh ấy rít thuốc, nhả mấy vòng khói mới cất lời: "Tôi đã tìm được hồ sơ niêm phong ngày hai mươi sáu tháng Chín năm ngoái ở chỗ La Chiến."
Lý Toản cúi đầu nhìn lò sưởi điện, bàn tay đang xoa xoa sưởi ấm bỗng khựng lại, dù vậy anh vẫn không để lộ biểu cảm gì. Tuyết trên tóc và vai anh đã tan, để lại vệt nước đọng trên quần áo.
***
Trần Phong năm lần bảy lượt chạy đến thành phố Giang tìm La Chiến, tốn biết bao công sức mới xem được hồ sơ tối mật năm ngoái.
Hôm đó chuyên gia gỡ bom Lý Toản bắn chết một ả phụ nữ đánh bom tự sát, dẫn đến quả bom phát nổ ngoài ý muốn. Lúc anh đang cố gắng tránh đi thì phát hiện ra một tên đánh bom tự sát thứ hai. Anh xông đến cố gắng khống chế đối phương, ngăn cản quả bom kia phát nổ.
Trong tình cảnh hỗn loạn, Lý Toản một mình vật lộn với tên đánh bom thứ hai, thế nhưng sau một phen đọ sức, thể lực không chống đỡ nổi, không gỡ được quả bom. Thấy quả bom sắp nổ, anh đành liều chết vật kẻ đánh bom thứ hai xuống, ném gã vào nhà dân rồi kéo cửa chạy ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, quả bom nổ tung, Lý Toản hôn mê tại chỗ.
Sau đó, quân đội nước D phát hiện ra nhiều thi thể trong căn nhà dân kia. Ngoại trừ kẻ đánh bom, còn có sáu người đang trốn trong nhà: Một cặp vợ chồng trẻ, ba bé trai và một bé gái.
Quân đội nước D hoàn toàn giữ kín tin tức này, tổng bộ quân Gìn giữ hòa bình cũng thiết lập chế độ tuyệt mật và giấu Lý Toàn toàn bộ sự việc.
"Vốn phải giấu, nhưng mà..." La Chiến ủ rũ, Xem phản ứng của Lý Toản sau khi tỉnh lại, tôi đoán cậu ấy cũng biết rồi. Ở hiện trường, nơi có nhiều vết máu nhất là vách tường bên cạnh cửa, cũng chính là chỗ núp của gia đình kia. Rất có khả năng khi quay đầu bỏ chạy, Lý Toản đã thấy sáu người bọn họ trên bên trong... Chỉ là lúc đó thực sự mọi phản ứng đều không còn kịp, tất cả đã muộn màng.
Có lẽ chính giây phút đó đã khiến cậu ấy bị chấn động tâm lý, không thể thực hành phản ứng tiêu chuẩn của lính đặc chủng, chạy nước rút thật xa, nghiêng người né tránh, hoặc ngã nhào rạp xuống đất, nên mới bị thương nặng như vậy."
***
Trần Phong thở dài, "Sao cậu không nói thật với bác sĩ tâm lý? Cậu không nói thật thì ai giúp được cậu?"
Lý Toản buông lời nhẹ tênh: "Không sao cả."
"Nếu thật sự không sao thì cậu chạy đến Mỹ tìm bác sĩ Jackson làm gì? Trên bàn còn bày những thứ kia à?"
Đáp lời Trần Phong là sự im lặng kéo dài từ phía Lý Toản.
"A Toản, cậu không biết trong nhà đó có người. Hơn nữa, nếu không phải cậu, tin tức hôm đó sẽ không viết 13 người lính bị thương, mà là thành 13 người lính tử vong."
Tuy nhiên Lý Toản không nghe thấy câu nói này, bấy giờ đầu óc anh đang nổ ầm ầm. Anh cúi gằm, hai tay siết chặt, đầu mày cau lại, cố hết sức chống cự làn sóng ù tai đột ngột xuất hiện. Tai anh lúc thì vo ve, lúc thì nổ rền, chấn động đến mức anh mất hết khả năng suy nghĩ.
Anh không nghe được bất cứ lời nào của Trần Phong, mãi cho đến mấy phút sau, khi từ từ buông lỏng nắm tay, rã rời thở dốc, anh mới nghe được tiếng anh ấy: "A Toản, cậu là vì cứu người."
Lý Toản trả lời: "Mục đích đúng không có nghĩa kết quả sẽ là chính nghĩa."
"Cậu đấy, quá lương thiện, mềm lòng. Có lúc tôi thậm chí hy vọng cậu có thể mạnh mẽ và máu lạnh hơn một chút." Trần Phong cảm thán.
Lý Toản lặng thinh hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: "Hiện giờ em sống rất tốt."
Anh nói xong cũng biết Trần Phong không tin, về phần bản thân có tin hay không thì anh không biết.
***
Tuyết rơi suốt đêm, sáng sớm thức dậy, thế giới bên ngoài đã khoác lên chiếc áo tuyết trắng bàng bạc, tinh khôi.
Lý Toản chạy đến đồn cảnh sát trực ban thật sớm. Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, lại có tuyết rơi, trên đường không một bóng người, không khí cả thành phố đều mang dáng vẻ lười nhác, ảm đạm.
Trong đồn, tinh thần ai cũng uể oải, sáng sớm không có nhiệm vụ khẩn cấp, mấy viên cảnh sát và nhân viên hỗ trợ ngồi trong văn phòng sưởi ấm tán gẫu, lúc thì trách móc thời tiết rét lạnh khác thường của thành phố Lương năm nay, khi thì cằn nhằn công việc vất vả mà lương bổng lại ít ỏi.
Lý Toản mới đến, đi làm chưa được mấy ngày, hơn nữa anh cũng là người ít nói nên không tham gia vào câu chuyện.
Đến lúc nghỉ trưa, mấy đồng nghiệp nằm nhoài trên bàn ngủ, trong văn phòng yên lặng như tờ.
Lòng anh cứ nao nao, bèn ra ngoài đi dạo. Trên đường huyên náo tiếng còi xe và âm thanh chuyện trò. Có thể do sau khi tuyết rơi, không khí trong lành, anh nghe rõ mồn một những âm thanh kia.
Lý Toản cứ lững thững đi dạo, bất giác bước tới một giao lộ quen thuộc, bèn dừng lại ngẩng lên nhìn. Đối diện là tòa nhà đài truyền hình thành phố Lương, anh đứng ở ven đường ngắm nhìn nó một lúc rồi quay người đi về.
Đến một ngã tư, đèn giao thông chuyển sang xanh, anh bước xuống lối đi dành cho người đi bộ. Gió lạnh thổi qua, anh nheo mắt, lơ đãng quay lại nhìn về phía đài truyền hình sau lưng.
Song, lúc quay lại lần nữa, anh giật mình khi nhìn thấy Tống Nhiễm đang đi đến từ phía đối diện. Khuôn mặt có đượm nét ảm đạm, buồn bã. Vừa ngước lên thì chạm phải anh, cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Anh..." Tống Nhiễm bỏ tay ra khỏi túi, hết chỉ phía trước rồi đến phía sau, không biết chỉ vào đâu và cũng biết nên nói gì.
Lý Toản cười trước, hòa nhã hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi..." Thật ra cô tranh thủ giờ nghỉ trưa để ra ngoài tản bộ, vô tình đi đến đồn cảnh sát ở đường Bạch Khê, lại thấy không tiện nói nên đành lấy lý do: "Tôi ra ngoài gặp bạn. Còn anh?"
"Tôi đi bàn công việc."
"Anh..." Cô vừa cất lời, sắc mặt anh đã thay đổi, kéo phắt cánh tay cô về phía mình. Cô lảo đảo suýt nữa va vào lồng ngực anh. Anh nhanh chóng lùi về sau một bước, nhường vị trí cho cô.
Hóa ra đèn giao thông đã thay đổi, dòng xe sau lưng nhanh chóng chạy qua. Trên đường cái rộng lớn, xe lao vút. Anh và cô đứng ở vạch vàng giữa đường như một hòn đảo cô đơn trên biển. Vô cớ, cô bỗng bật cười.
"Cười gì thế?" Trước sau anh vẫn cúi đầu quan sát vẻ mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
Lời nói của cô hòa lẫn ý cười: "Hai chúng bị mắc kẹt giữa đường thế này trông ngốc thật."
Lý Toản ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bất kể là trước mặt hay sau lưng họ đều có người đang đứng ở cột đèn giao thông chờ đèn xanh, chỉ có hai người họ lạc loài giữa đường.
Anh phì cười: "Phải."
"Trước kia mỗi lần tranh thủ chạy kịp đèn xanh, thỉnh thoảng tôi cũng bị kẹt giữa đường, sau đó cảm thấy cực kì lúng túng. Có điều, nếu hai người cùng..."
Giọng cô nhỏ dần, không nói dứt câu, mấy chữ cuối đều bị âm thanh của xe cộ lấn át.
Lý Toản không nghe rõ, hơi cúi đầu hỏi lại: "Có điều gì?"
Cô nhìn góc mặt và bên tai đeo máy trợ thính của anh, hơi rủ mi, "Có điều, tôi rất hiếm khi bị như vậy, chỉ có một lần thôi."
"Ồ." Anh thẳng người dậy, gật nhẹ đầu.
Lúc này, đèn trên lối đi bộ chuyển sang màu xanh, dòng người đối diện hai bên đường nhanh chóng băng qua.
Anh và cô nhìn nhau, thoáng chốc yên lặng.
Tống Nhiễm chỉ sang bên kia đường, "Tôi phải đi qua rồi."
"Ừ." Lý Toản hất cằm về phía ngược lại, "Tôi cũng phải đi rồi... À, Tết Nguyên tiêu vui vẻ."
Anh bỗng thốt ra câu này, Tống Nhiễm ngây người giây lát rồi cười thật tươi, "Đúng nhỉ, hôm nay là Tết Nguyên tiêu, anh cũng vui vẻ nhé."
"Ừ."
Bóng người qua đường vụt lướt qua ánh mắt họ. Anh vẫn nhìn chằm chằm cô không rời, chợt hỏi: "Cô ăn trưa chưa?"
Vừa hay ở ngay ngã tư có một nhà hàng Lý Toản và Tống Nhiễm ngồi vào bàn gần cửa sổ. Anh đưa thực đơn cho cô, "Cô thích ăn gì?"
Tống Nhiễm lướt qua thực đơn, vô thức chống bút chì vào mặt, "Ăn đầu cá chưng bạch chỉ không?"
"Được."
"Chỗ này cơm bán theo bát, anh ăn mấy bát?"
Lý Toản nhìn sang bát cơm bàn kế bên, "Hai bát."
Tống Nhiễm viết số 3 vào thực đơn, "Đủ rồi."
"Chỉ gọi có vậy thôi hả?"
"Gọi nhiều ăn không hết."
Lý Toản lại khoanh vào món sườn nấu chao và bánh bao kim sa trên thực đơn, nhìn cô hỏi ý: "Muốn ăn món tráng miệng không?"
Tống Nhiễm hơi do dự, hàng mày dãn ra, "Gọi bánh trôi mè đen đi, hôm nay là Tết Nguyên tiêu, đoàn viên sum họp."
Lý Toản vốn chỉ định gọi cho cô, nghe cô nói thế, anh cũng tự thêm cho mình một bát, viết số 2.
Anh đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, rồi nói với Tống Nhiễm: "Cô vẫn vậy, lúc nào cũng khách sáo."
Lần ăn thịt nướng ở thành phố Garos, cô cũng không chịu gọi nhiều, sau vẫn là anh gọi thêm nước uống cho cô.
"Tôi không muốn lãng phí thôi mà." Tống Nhiễm phủ định.
Lý Toản không nói thêm về chủ đề này, chỉ cong cong khóe môi. Ánh nắng mỏng manh soi qua cửa sổ chiếu lên mặt anh mang chút màu nhàn nhạt của những ngày xưa cũ.
Tống Nhiễm thấy máy trợ thính bên tai anh phản chiếu ánh sáng, tò mò hỏi: "Liệu có thể khôi phục không?"
"Gì cơ?"
Cô chỉ vào tai anh.
"Thính lực không có vấn đề. Chỉ là đôi khi xung quanh quá ồn, cởi nó ra có thể yên tĩnh hơn nhiều. Bây giờ nếu không muốn nói chuyện với cô, tôi tháo nó ra là xong."
Tống Nhiễm vốn có chút lo lắng, giây sau lại bị anh chọc cười.
Ngón tay Lý Toản vô thức vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn, hỏi thăm: "Lần đó... cô bị thương ra sao?"
Anh còn nhớ hôm đó sau vụ nổ đầu tiên, cô ngã xuống đất sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Anh khó chịu nhíu mày, cố gạt ký ức kia đi.
Tống Nhiễm kể: "Bị thương ở mắt, không nặng lắm, chỉ một thời gian là lành."
Lý Toản lơ đãng nhìn vào mắt cô, vẫn trong veo, đen láy như trước.
"Còn anh? Bị thương nặng không?"
Anh lắc đầu, "Không sao."
"Vậy thì tốt." Cô tin tưởng lại hỏi tiếp: "Anh về khi nào?"
"Sau đó không lâu." Lý Toản cúi đầu, đưa ngón tay gãi trán, "Còn cô?"
"Tôi cũng vậy, đúng lúc có phóng viên đến thay phiên."
Lý Toản nghe vậy liền mỉm cười, "Gần đây tôi xem tin thời sự trên tivi, lần nào cũng thấy cô."
Tống Nhiễm mím môi, "Do ảnh đạt giải thưởng thôi." Cô nghịch đùa, "Đúng rồi, kể anh nghe, bây giờ tôi đang phát triển theo hướng phóng viên độc lập, có thể làm việc tự do và tự chọn đề tài mình thấy hứng thú."
Đáy mắt Lý Toản đong đầy nét cười, nghiêm túc nghe cô kể, thật lòng khen: "Tốt quá."
Cô gật đầu, "Ừ. Nhưng mà, có khi tôi cảm thấy xã hội này quá thực dụng, chỉ nhờ một tấm ảnh thành công là có thể đạt được nhiều thứ, quá xem trọng kết quả mà bỏ qua quá trình. Trái lại tôi thấy..." Đáy lòng cô đột nhiên đau âm ỉ, "Mục đích cốt lõi ban đầu và quá trình cũng khá quan trọng, nếu lấy kết quả suy ngược lại mục đích ban đầu thì có hơi bất công."
Lý Toản lắng nghe, lát sau mới nhận xét: "Tôi cũng từng nghĩ thế, hiện tại lại thấy, có khi mục đích đúng đắn cũng không thể miễn tội cho kết quả sai lầm được. Sai thì phải chịu trách nhiệm, bất kể mục đích ban đầu lương thiện cỡ nào."
Tống Nhiễm im lặng nghiền ngẫm, cụp mắt khẽ nói: "Nhưng... vì sai lầm, hoặc kết quả không hoàn mỹ mà hoàn toàn phủ định hoặc bẻ cong mục đích tốt đẹp ban đầu của một người thì có chút tàn nhẫn."
Lý Toản trầm mặc, nhất thời không trả lời.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, anh múc một canh cá cho cô. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
"Cảm ơn." Tống Nhiễm chậm rãi uống vài ngụm, ngước mắt, "Đúng rồi, Chính ủy La và nhóm Giang Lâm đâu?"
"Chính ủy La vừa trở về, Giang Lâm chắc là tháng sau."
"À" Tống Nhiễm gật gù, "Giang Lâm giờ còn bắt gà không?"
Lý Toản ngạc nhiên rồi bật cười,"Tôi đoán là còn, nghe nói lại mới khai khẩn thêm một mảnh đất."
"Đổi doanh trại rồi sao?"
"Ừ, Garos cũng khai chiến, doanh trại phải dời về phía Nam 60 km."
"Ồ." Cô bất chợt nhớ đến, "Vậy nhóm Benjamin thì sao?"
"Bị chút thương tích, về Mỹ rồi."
"Hai người còn liên lạc không?"
"Có. Lần trước đi Mỹ còn gặp mặt cậu ta một lần." Lý Toản thoáng nhìn cô, "Cậu ta còn hỏi thăm cô đấy."
"Ơ..." Tống Nhiễm trợn tròn mắt, "Hỏi tôi gì chứ?"
"Cũng không có gì, đại loại hỏi thăm xem cô có khỏe không, sống thế nào thôi."
"... Ồ."
"Phóng viên tên Shashin kia khỏe không?"
Nhắc đến Shashin, Tống Nhiễm lại cười: "Cậu ấy không sao, đã sớm được cấp cứu ổn thỏa rồi."
"Vậy thì tốt. Là cô cứu cậu ấy mà."
Tống Nhiễm đang ăn bánh trôi, ậm ừ cho có lệ. Thấy anh không động đến món tráng miệng, cô bèn nhắc nhở: "Bánh trôi này ngon lắm, anh nếm thử đi, để nguội lại mất ngon."
Lý Toản múc một viên cho vào miệng, vừa mềm vừa dẻo, không quá ngọt, rất vừa miệng.
"Ngon không?"
"Ừ, ngon."
"Anh định làm công việc hiện tại trong bao lâu?"
"Trước mắt chưa xác định. Ít ra hiện nay..." Anh rời mắt ra ngoài cửa sổ, "... Cũng không tệ lắm, rất thoải mái."
"Cũng phải. Ở trong quân đội không có thời gian dành cho bản thân." Tống Nhiễm chân thành nói: "Quay về cuộc sống hằng ngày rất tốt. Không nhất thiết phải cống hiến cả cuộc đời mình vì một cái gì đó."
Lý Toản nghe lời này, trầm tư một hồi, "Cô còn muốn tới nước D không? Lấy tin chẳng hạn."
Tống Nhiễm siết chặt thìa, ngước mắt mỉm cười, "Tạm thời thì không. Hiện tại tôi khá bận, không có thời gian."
"Cũng tốt. Một cô gái suốt ngày phải chạy đây chạy đó, nguy hiểm lắm."
"Ừ. Mẹ tôi khăng khăng không cho tôi tới nước D, bảo ở trong nước phát triển thôi, tập trung vào tin tức trong nước là được."
"Đúng vậy. Nghiêm túc làm việc, không cần câu nệ ở đâu hay trong hoàn cảnh đặc biệt nào."
Tống Nhiễm gật đầu tán thành.
Ăn xong bữa cơm thì đã hơn một giờ chiều. Lý Toản tính tiền, lần này Tống Nhiễm không đòi chia đều mà đề xuất: "Lần sau tôi mời anh được không?"
Anh cười nhận lời: "Được."
Ra khỏi nhà hàng, hai người tạm biệt nhau ở giao lộ.
Lý Toản chào cô: "Lần sau gặp."
"Ừ, lần sau gặp." Tống Nhiễm vẫy tay với anh.
Cô theo dòng người tiến về phía đường đối diện, đi được vài bước lại không kìm được quay đầu nhìn. Anh cũng đang băng qua đường, gò má cao cao, ánh nắng trưa nhè nhẹ soi lên tóc anh.
Lý Toản hòa vào dòng người trên phố, lúc này mới quay đầu lại nhìn phía bên kia ngã tư. Bóng dáng Tống Nhiễm đã băng qua đường, đi xa rồi. Anh đút tay vào túi, tiếp tục bước về phía trước.
Đi qua giữa hai tòa nhà, có gió thổi qua, sâu thẳm trong lòng anh rất đỗi an bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.