Trì Đông Chí sinh ra có một đôi mắt rất đẹp, tròng mắt rất lớn đen nhánh mà tỏa sáng, phần lớn thời gian nét mặt ít biểu lộ chuyện gì, mang theo im lặng đơn thuần dễ nhìn thấu, lại kỳ diệu ở chỗ là không hề khô khan, hơn nữa cô có thói quen nhìn chòng chọc vào người khác, người nào bị cô nhìn như vậy một lúc, cho dù là người đứng đầu cũng sẽ có chút xíu mất tự nhiên, chột dạ.
Người già nói, phụ nữ có đôi mắt rất đặc biệt ánh mắt tinh khiết, có thể sẽ nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không nhìn thấy, đây là số mệnh đã định trước sẽ có tính tình cố chấp quật cường, không thích thỏa hiệp, vì vậy lại càng phải cố hết sức chịu mùi vị đau khổ hơn người bình thường.
Lương Hạ Mạt vùi mặt vào cổ Trì Đông Chí, trong khoảng thời gian ngắn trừ câu "Anh không ly hôn" thì không nói ra bất kỳ câu nào khác.
"Anh không ly hôn, Đông Tử, anh không ly hôn."
Trì Đông Chí nhìn chằm chằm ánh mắt anh không chút có nào lùi bước, Lương Hạ Mạt phát hiện, anh rất khó trốn khỏi phạm vi ánh mắt cô càn quét. Nếu như ánh mắt này có nhìn kỹ và nghi ngờ, vậy rất tốt, anh còn có thể nói chuyện và có cơ hội giải thích, nhưng là không có, trong ánh mắt của cô chỉ cần lấy được câu trả lời làm cô hài lòng. Ánh mắt Trì Đông Chí nói cho anh biết rất rõ, không cần giải thích, không cần giữ lại, quá trình này cô không muốn, thậm chí bí mật chôn dưới cái rương cách tám trăm năm (ý nói rất lâu rồi) trước cô cũng không muốn biết, muốn, chỉ là anh đồng ý ly hôn.
Quân cưới được bảo hộ, Lương Hạ Mạt không đồng ý, ly hôn không được.
"Anh không ly hôn, rời khỏi em anh không sống được." Lương Hạ Mạt không có nói nhảm, những câu to lớn này là nói thật, đó cũng là vừa mới nghĩ thông suốt, anh không thể không có Trì Đông Chí, nếu như mất đi, vậy đúng là không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ thế nào, khi còn cô, đó là điều đương nhiên đến nỗi thậm chí bỏ quên tình yêu của mình và sự tồn tại của cô, nhưng đột nhiên có một ngày mất đi, đó không chỉ đơn giản là đau như cắt miếng thịt lớn, mà hoàn toàn có thể nói là không thể phát sinh thêm tình yêu nào nữa.
"Chia tay đi Hạ Mạt."
Một câu cô cũng không đề cập tới Thẩm Linh, không đề cập tới chuyện tháo thuốc nổ hôm nay, vì vậy Lương Hạ Mạt không thể nào giải thích, chỉ có thể vô phương chống cự, "Không thể chia tay, không thể, chúng ta chia tay sao? Em đừng ngây thơ, chúng ta sinh ra một nơi, người nào tách người nào cũng đều phải chết."
Cuối cùng ánh mắt Trì Đông Chí cũng di chuyển, từ bên kia giường vạch chăn ra, Lương Hạ Mạt thấy thế ôm giữ lấy cánh tay cô, cơ thể Trì Đông Chí có chút run rẩy, vẻ mặt không thay đổi chút nào, nhưng Lương Hạ Mạt vẫn thấy đáy mắt cô có một tia đau đớn.
"Làm sao vậy?"
Trì Đông Chí không trả lời mà đẩy tay anh ra, vừa mới ngồi dậy lại bị ép ngã xuống cùng với âm thanh. "Em không thể như vậy đối với ...."Lương Hạ Mạt cầm tay cô, đột nhiên cảm giác bàn tay cô lúc này rất lạnh, anh vội vàng vạch chăn kiểm tra, đợi đến lúc thấy vết máu chảy thành một mảng lớn liền ngây ngô ngớ ngẩn.
"Sao em lại bị thương?"
Trì Đông chí có suy yếu đi nữa thì bây giờ cũng không muốn tỏ ra cho anh nhìn, chân mày không nhíu mặt cũng không nhăn lấy một cái, "Anh có thể buông ra không? Tôi cảm thấy tôi cần đi bệnh viện."
"Con mẹ nó em điên rồi Trì Đông Chí, có phải là em muốn bức chết anh."
Sinh mệnh được chú ý vào giờ khắc này, hình ảnh dừng lại chỗ, máu trên người cô và máu trong lòng anh cùng chảy dìm hai người chung một chỗ. Lương Hạ Mạt nghe thấy âm thanh tim mình nứt ra, sao cô lại bị thương, sao cô có thể bị thương khi anh không nhìn thấy. Đây là vì Lương Hạ Mạt anh, coi thường tình cảm và vết thương trong lòng cô, mặt ngoài đau lòng vì thân thể cô là cách trực tiếp nhất, mà cái Trì Đông Chí cần, hoàn toàn ngược lại.
Trì Đông Chí bị tai nạn xe trước khi về nhà, cánh tay khâu bốn mũi, nằm viện quan sát, buổi tối thì bắt đầu lên cơn sốt, cuối cùng thần trí cũng không rõ ràng, chỉ có một đôi mắt ngày càng trong trẻo.
Lương Hạ Mạt lấy tay che, chỉ cần nhấc lên một chút cô liền mở ra, liều chết nhìn chằm chằm anh. Lương Hạ Mạt biết cô nghĩ muốn gì, cắn răng không đáp ứng, một mực nắm chặt tay cô kìm nén không bóp nát xương tay.
"Anh không ly hôn, em đừng hòng mơ tưởng. Anh vẫn là câu nói kia, chúng ta không tách ra, tách ra sẽ chết."
"Chết tôi cũng muốn tách ra." Cô vùng vằng muốn ngồi dậy, cổ họng khàn khàn rống lên những lời này sau đó giống như tiêu hao tất cả khí lực, một tay lại không buông anh ra, "Tôi muốn ly hôn."
Lương Hạ Mạt uất ức thoáng cái vành mắt liền đỏ ửng, bị cô cưng chiều lớn lên, trong lúc bất chợt cô cứ như vậy không chịu trách nhiệm mang tất cả yêu thương thu hồi lại, bất kể như thế nào Lương Hạ Mạt cũng không chấp nhận được.
"Anh biết em đang bị lên cơn sốt, nói gì chính em cũng không rõ ràng lắm, Đông Tử anh sẽ không để trong lòng, anh biết em giận anh, đây là em nói hươu nói vượn. Còn nữa, trước kia anh quan tâm em không đủ, sau này anh sẽ thay đổi, anh sẽ yêu thương em cưng chiều em, cho dù đánh cho dù mắng cũng sẽ không đánh trả lại."
Trì Đông Chí tựa như rất kích động, cho nên di chuyển dây truyền dịch, Lương Hạ Mạt ngăn cô lại, gọi y tá tới, bối rối rời đi.
Một đêm này anh canh giữ trước cửa phòng bệnh, nửa bước không rời, hồi ức đánh úp tới liên tục dày đặc, có Trì Đông Chí cố chấp, Thẩm Linh ngốc nghếch, ghét Tô Nhượng, còn có chính mình sử dụng đủ loại cơ mưu (âm mưu và cơ hội), một hồi rồi lại một màn giống như những cơn mưa nhỏ rơi mãi không ngừng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau có người tới thăm bệnh, Lương Hạ Mạt ngồi cả đêm trên ghế dài ở hành lang, cả người rất suy sụp. Cốc Tử kéo kéo ống tay áo của Chu Nhiễm, thật không có đùa đâu, người ta râu ria xồm xoàm đi nữa cũng rất đẹp trai so với cậu, thật là có một dạng con người kiên cường với phong cách khác dường như cũng rất đẹp.
Chu Nhiễm tức giận dùng sức rút cánh tay về, "Chuyện mượn xe, thất bại."
"Đừng mà đừng mà."
Cốc Tử chạy chậm một đường đi tới, nhìn thấy Lương Hạ Mạt lập tức dừng lại chào hỏi như trước, " Chào buổi sáng sư phụ của thầy (sư tổ)."
"Các người tới rồi." Lương Hạ Mạt dùng sức vuốt vuốt mặt, "Đã tỉnh rồi, các người vào đi thôi."
"Sư phụ của thầy anh không đi vào sao?" Cốc Tử hỏi.
"Tôi hả, tôi không đi vào, vậy, tôi đi mua đồ ăn sáng."
Cốc Tử nhảy nhót vào phòng bệnh, để lại một mình Chu Nhiễm nhìn Lương Hạ Mạt biến mất sau cánh cửa giật mình hồi lâu.
Trì Đông Chí nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Cốc Tử nói líu ríu đến gần nửa giờ cũng không có phản ứng gì, thỉnh thoảng lại hơi kéo khóe miệng tỏ ý mình vẫn nghe. Cũng may Cốc Tử biết thói quen tính tình này của cô, từ trước đến nay không dài dòng.
"Sư phụ, sư tổ của nhà chúng ta thật đẹp trai, hai người bọn chị rất xứng đôi."
Cốc Tử vỗ mông ngựa (nịnh bợ) đến vuốt trên móng con ngựa, Trì Đông Chí nhắm hai mắt chính xác cho cô một phát vào mông, "Đẹp trai hả, vậy cho em dẫn về nhà đó."
Cốc Tử giả vờ ra vẻ thèm thuồng, hai tay chà xát vào nhau, "Vậy... Vậy sư tổ có thể đồng ý không?"
Lúc này Túc Kỳ ngay cả nói cũng lười, trực tiếp lật người dúi đầu vào chăn, hai người kia nói thầm một hồi lâu bốn phía mới an tĩnh lại. Trì Đông Chí mở mắt ra, chớp chớp, nước mắt trào ra, cô không dám mở ra, bi thương bên trong, đã không thể che giấu được, rất dễ dàng để cho người khác thấy mình yếu ớt.
"Rốt cuộc chị còn muốn làm mình nghẹn ở trong đấy bao lâu nữa?" Vừa dứt lời đã có người kéo chăn ra, nước mắt Trì Đông Chí không chút nào che giấu phơi bày trước mặt Chu Nhiễm. Anh cứ đứng trước mặt cô như vậy, hai tay để trong túi quần, nhìn như rất tùy ý, chỉ có đáy mắt để lộ vẻ khẩn trương kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt này.
Trì Đông Chí nâng cánh tay xinh đẹp áp lên mặt, "Đừng nhìn, xin em đừng nhìn, mất mặt lắm."
"Chị có thể để cho em nhìn, em không cảm thấy mất mặt."
Trì Đông Chí cười cười, "Vậy chị có thể cầu xin em một việc được không?"
"Chị nói đi."
"Đừng hỏi tại sao chị khóc, được không?"
Chu Nhiễm không chút do dự gật đầu một cái, "Em không hỏi, chị yên tâm."
"Cám ơn."
"Em không muốn nghe hai chữ này."
Trì Đông Chí cảm thấy buồn cười, "Vậy em muốn gì?"
.
Chu Nhiễm suy nghĩ một lát, đôi môi khẽ nhếch lên, "Hạ sốt rồi sao?" Nói xong đưa tay sờ lên trán cô, chỉ nhẹ nhàng rồi thu tay về, "Vẫn còn nóng một chút."
"Không sao, chị rất khỏe, Cốc Tử đâu?"
"Em kêu chị ấy đi mua trái cây đóng hộp cho chị, lên cơn sốt ăn cái đó trong dạ dày có thể thoải mái hơn."
Lương Hạ Mạt trở lại phòng bệnh, đúng lúc thấy Chu Nhiễm đang lấy hạt quả đào cho Trì Đông Chí ăn, ánh mắt và động tác rất cẩn thận. Anh nhìn hết sức chói mắt, lại không thể nói ra là lạ chỗ nào, để điểm tâm xuống sau đó buồn bực đốt thuốc.
"Trong phòng bệnh không thể hút thuốc."
Lương Hạ Mạt sửng sốt, theo giọng nói nhìn sang, Chu Nhiễm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cau mày, giọng nói tuyệt không khách khí, "Cô ấy bị sốt, xin không nên hút thuốc ở đây." Trì Đông Chỉ rũ mắt, nhìn mũi, nhìn tâm, căn bản giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Sự trầm mặc của cô, khiến cho Lương Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy tức giận. Cô là vợ của mình, phải cần người khác tới đau lòng sao?
Lương Hạ Mạt hung hăng dập tàn thuốc, nhếch môi vẽ ra một tia cười không rõ ràng, "Người anh em, tôi nói đơn vị các người cũng rất bận rộn, cũng nên trở về đi." Nói xong liền đi tới, chuẩn bị nhận lấy công việc trong tay Chu Nhiễm.
Chu Nhiễm cũng không thèm nhìn anh một cái, bao gồm cả Trì Đông Chí trong chăn, không ai nghe lời anh, chỉ có Cốc Tử vẻ mặt mê hoặc, "Vậy sư tổ, hai chúng tôi ở cho tới trưa, nếu ngài có chuyện thì đi trước đi, chiều lại tới."
"Không được rồi, hơn nữa vào buổi sáng mà ăn đồ ăn lạnh thì không tốt cho dạ dày, Đông Tử ngồi dậy húp chút cháo." Lương Hạ Mạt bưng chén cháo trắng tới, Trì Đông Chí vẫn như cũ không để ý tới anh, lại không muốn mất thế diện trước mặt người ngoài, "Hai người các em về đi."
"Bọn em ở đây trông chừng chị." Chu Nhiễm nôn nóng nói, còn ngẩng đầu nhìn Lương Hạ Mạt một cái.
"Không cần phải thế, các người về hết đi." Thấy không có ai di chuyển, tâm tình Trì Đông Chí đột nhiên kích động, nện vào giường đuổi người đi, "Đi đi thôi, cầu xin các người, để cho tôi yên lặng một chút."
Trong lúc nhất thời không khí có chút lúng túng, Cốc Tử nhìn mỗi người một chút, đi từ từ lại gần kéo cánh tay Chu Nhiễm, "Về đi thôi, chúng ta lại không thể giúp gấp cái gì chứ."
Chu Nhiễm rũ mắt xuống suy nghĩ một chút, rồi đi theo Cốc Tử.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trì Đông Chí giật giật, trên mu bàn tay chỗ ống truyền dịch có chút máu chảy ra, Lương Hạ Mạt vội vàng đè lại, "Đừng động, muốn làm gì nói với anh, đừng tự giày vò."
Trì Đông Chí không nhịn được hất anh ra.
"Đã nói em đừng động, thế nào lại không nghe lời vậy, thật không chịu nổi em." Lương Hạ Mạt dán lại gần, bắt được tay cô ôm vào tay mình. Nhưng anh cứ như vậy là ép Trì Đông Chí phát lửa giận, "Không chịu nổi thì cút, ly hôn rồi liền cút cho tôi."
Lương Hạ Mạt bị chửi sửng sốt, ngây ngốc hồi lâu mới phục hồi tinh thần, lại cầm tay cô, "Làm gì vậy làm gì vậy, em xem lại chảy máu, có gì không thể nói được chứ."
"Lúc tôi tốt nói cho anh anh không nghe, hiện tại tôi con mẹ nó không có gì để nói với anh, ly hôn ly hôn."
Lương Hạ Mạt tức giận trên trán nổi đầy gân xanh, hung hăng giơ tay lên, ngập ngừng nửa ngày, rồi xáng một bạt tai lên mặt mình, "Khiến cho em giận anh làm cho em giận anh, Đông Tử em còn giận anh anh liền tự đánh mình, đau lòng chết em."
"Anh già rồi sao lại không có tiền đồ thế này, anh ỷ vào tôi yêu anh, khinh thường hôn nhân khinh thường gia đình khinh thường tôi, lại còn cố tình gây sự." Trì Đông Chí đứng cạnh giường bệnh khóc lớn rống to, "Chừng nào thì anh mới có thể trưởng thành, chừng nào thì anh mới có thể vì tôi mà suy nghĩ một chút."
"Làm sao anh không nghĩ vì em, anh nói anh sẽ thay đổi, anh thay đổi còn không được sao." Lương Hạ Mạt cũng nôn nóng rống lên với cô.
"Không được."
Hôm nay Trì Đông Chí đặc biệt cố tình gây sự, cho nên nói chuyện không có nửa điểm tình cảm.
"Đông Tử em đừng kích động, em hãy nghe anh nói, anh và Thẩm Linh không có gì, khi còn bé anh cũng không thích cô ta, cho tới giờ anh cũng chưa từng thích cô ta, em tin anh có được không? Em hãy tin anh lần này đi, có được hay không?"
"Tôi không tôi không." Cô che lỗ tai lắc đầu, Lương Hạ Mạt thấy cô vậy mà mất đi lý trí, cũng nhảy lên giường bệnh, ôm vào ngực ổn định, "Nhỏ giọng một chút đừng làm rộn, chúng ta nói chuyện cho tốt một chút có được không?"
Trì Đông Chí tuyệt vọng thút thít khóc, nhưng vẫn không cự tuyệt, theo sức lực của anh ngã xuống giường.
Lương Hạ Mạt mang cô đặt vào trong chăn, tự giác đứng xuống dưới mép giường, "Đông Tử, tối qua một đêm anh cũng không ngủ, trong đầu toàn là em, nhớ em. Rốt cuộc từ khi nào em cảm thấy tủi thân với anh? Anh vẫn luôn cho là tốt vô cùng, là anh thất hứa đi gặp Thẩm Linh, nhưng cũng không phải là tội không thể tha thứ được, không đến mức em lại...."
Trì Đông Chí vùi mặt vào gối, khóc thút thít, Lương Hạ Mạt thấy khổ sở cực kỳ, bàn tay đặt lên mặt cô lau lung tung, "Em đừng khóc, xin em đó Đông Tử, thấy em khóc anh đau lòng lắm, rất đau."
Trì Đông Chí cắn môi, trước kia chưa bao giờ tủi thân khóc như hôm nay, chỉ có ánh nắng sáng nóng chiếu vào, bốn phía đều yên tĩnh.
"Em đánh anh mấy cái cho hả giận, Đông Tử em đừng khóc, anh không thể thấy em khóc, anh đau lòng." Trong giọng nói Lương Hạ Mạt đã mang theo vài phần cầu khẩn.
Trì Đông Chí khua đẩy hai tay của anh, sốt cao khiến cho tâm tình cô sụp đổ, nói chuyện lộn xộn, thoáng cái lại si ngốc cười lên, "Lương Hạ Mạt ơi là Lương Hạ Mạt, anh biết tôi yêu anh thế nào sao? Mẹ rời bỏ tôi, tôi không có ba, tôi không có người thân, tôi không có bạn bè, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy cô độc, vì tôi có anh. Lương Hạ Mạt, tôi lén lút mặc quần áo của anh, lén lút ngủ trên giường của anh, dùng bàn chải đánh răng của anh, mọi thứ đều bắt chước anh, anh không tốt như vậy nhưng trong lòng tôi anh chính là thần. Tôi có cao hứng hay không cũng xem sắc mặt anh trước đã, ai tôi cũng không thương, tôi cũng không thương chính tôi, tôi chỉ yêu anh."
"Tôi tính kế Tô Nhượng khiến cho anh ta mang Thẩm Linh ra nước ngoài, vẫn đau lòng đến bây giờ, nhưng chưa từng hối hận dù chỉ một lần. Tôi ép anh kết hôn, ép anh không gặp Thẩm Linh, tôi ghen, tôi ghanh tỵ, từ nhỏ đến lớn làm nhiều chuyện thật có lỗi với Tô Nhượng để hãm hại chuyện tình của Thẩm Linh, những việc làm này là tôi không biết xấu hổ, đáng khinh thường, ngay cả tôi cũng tự xem thường mình, cũng là bởi vì tôi yêu anh."
Ngón tay Trì Đông Chí che mắt khóc rưng rức, "Tôi xem thường chính tôi, nhưng tôi lại không hối hận, cho nên ngày càng xem thường chính mình, tôi quá khó khăn chịu quá nhiều đau khổ, tại sao tôi không chết đi...."
Lương Hạ Mạt nghe lời cô nói kinh ngạc không thôi, từng bước tiến lên ôm vai cô thật chặt kéo vào trong ngực, "Đông Tử, bảo bối à, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không biết, không đúng không đúng, là anh không nghĩ tới, anh không nghĩ tới em thống khổ như vậy, làm những việc trái lương tâm khiến em thống khổ như vậy."
Lương Hạ Mạt biết, Trì Đông Chí vốn là người rất có đạo đức, nếu nói bức hôn, nếu nói ghen, nếu nói sử dụng mưu đồ...Bao nhiêu chuyện nhỏ nhen, là lúc anh đi làm, sau đó một mình giãy giụa lăn lộn trong vũng bùn. Trong mắt Lương Hạ Mạt vừa đau lại vừa nóng, rốt cuộc cô gái này chịu đựng được bao nhiêu, còn không biết oán hận, một mực giam mình trong đó, ngay cả khi lên án cũng không một chữ trách móc anh, chỉ có đối với chính cô vô lực, nhưng cô như vậy, càng làm đau lòng người hơn.