Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 129: Giận dữ




“Các ngươi nói cái gì, cục cưng mất tích?” Lăng Nhược Nhược vừa trở về liền nhận được một thông báo như vậy, trong một chốc, khó có thể tin.
Nha hoàn thị vệ người người sợ tới mức lạnh run, không ai không dám thở mạnh, Tiểu Tiểu Vương gia biến mất, mỗi người bọn họ đều có trách nhiệm, ai nấy đều sợ bị phạt.
“Vương phi, chúng nô tỳ thực đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, chưa không thấy bóng dáng Tiểu Tiểu Vương gia.” Chúng nha hoàn sợ hãi, vội vàng nói.
“Bẩm Vương phi, Tiểu Vương gia đã hạ lệnh tìm Tiểu Tiểu Vương gia, khi thuộc hạ nhận được lệnh, lập tức lục soát khắp toàn bộ vương phủ, cũng không ai nhìn thấy Tiểu Vương gia.” Thị vệ trưởng vương phủ cũng vội vàng báo cáo tình hình.
Lăng Nhược Nhược nghe xong, trong lòng trầm xuống, nàng biết bé sẽ không đi bừa, lại càng không vô thanh vô tức, bé là một đứa nhỏ rất nhu thuận, nếu hiện tại không thấy người, như vậy chỉ có một khả năng: Bé đã mất tích.
“Lập tức phái người đi tìm xung quanh trong kinh thành, thông tri quan binh thủ thành, kiểm tra nghiêm ngặt người và xe ra khỏi thành. Phái người đi thông tri Vương gia và Tam Vương gia, cùng với Thái Hậu.” Sau một hồi bối rối, nàng lập tức tỉnh táo, ra lệnh cho bọn họ phân công nhau làm.
“Vâng, Vương phi.” Chúng nha hoàn và thị vệ tuân lệnh, cấp bách vội vàng làm việc.
Lăng Nhược Nhược thì một mình đi về phía biệt viện của Vũ Sương Nhi, nàng càng nghĩ, cũng chỉ có Vũ Sương Nhi có hiềm nghi lớn nhất, rất có khả năng là chính nàng ta đã bắt cóc bé.
“Sườn phi, Vương phi đến.” Uyển Ngữ từ thật xa liền thấy Lăng Nhược Nhược đi vào trong biệt viện, cuống quít nói.
Vũ Sương Nhi trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cả giận nói: “Ngươi trấn định lại cho ta, trăm ngàn đừng để lộ ra dấu vết, nếu ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, hãy cẩn thận mẫu thân của ngươi.”
“Vâng, nô tỳ đã biết.” Uyển Ngữ nghe xong, trong lòng lạnh rờn rợn, cảm giác sợ hãi lên tới cực điểm, mẹ của nàng nếu có gì không hay xảy ra, nàng sao còn mặt mũi gặp lại người cha quá cố a.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Nhược Nhược đi xuyên qua hàng hàng lớp lớp thông báo, vào thẳng cửa lớn, đến trước mặt Vũ Sương Nhi: “Cục cưng của ta ở đâu? Ngươi mau giao bé ra đây.”
“Cục cưng? Hắn không phải ở biệt viện của ngươi sao? Sao lại đến chỗ ta đòi người?” Vũ Sương Nhi cười lạnh, vẻ mặt hưng tai nhạc họa.
“Vũ Sương Nhi, chính ngươi trong lòng biết rõ ràng, ngươi trả thù ta, ngươi thống hận ta và cục cưng đã đoạt đi địa vị của ngươi và con ngươi, phải không? Ngay cả con của ngươi cũng không chịu nhận ngươi, có thể thấy được tâm địa của ngươi đã xa xa không chỉ là rắn rết.” Lăng Nhược Nhược vốn không nghĩ chọc tức Vũ Sương Nhi, nhưng nàng thật sự nhịn không được, loại nữ nhân này, chết một vạn lần cũng không đủ.
Vũ Sương Nhi ngược lại không tức giận, nàng hiện tại rất đắc ý, nhìn bộ dáng của Lăng Nhược Nhược thế này, lòng của nàng chưa từng thư sướng và thống khoái thế này, nàng rốt cuộc gỡ lại một bàn cho mình.
“Ngươi nói cái gì đều được, dù sao ngươi không có chứng cớ.” Vũ Sương Nhi cười đến thần thái bay lên, mừng rỡ cười toe tóe.
Lăng Nhược Nhược tức a, giận a, rất muốn xông lên tát mấy bạt tay vào mặt Vũ Sương Nhi, hoặc là bứt tóc đập đầu nàng ta một chút, nhưng nàng hiện tại không thể. Nàng nhẫn, nhẫn đến khi không thể nhịn được nữa, nàng nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Ngươi không nói, cũng được. Ta có thể đem chuyện này nói cho Vương gia và Thái Hậu, tin tưởng họ sẽ lập tức đuổi tới, còn có, ta đã thông tri quan phủ trong kinh thành nghiêm cẩn tra xét. Đừng để ta tìm được chứng cớ, cũng đừng khiến ta tức giận hạ sát thủ, nếu cục cưng chết, hoặc trong ba ngày ngươi không giao cục cưng ra, ta cũng sẽ hạ sát thủ với con của ngươi, một mạng đổi một mạng. Ta mặc kệ ngươi có làm chuyện này hay không, chỉ bằng những chuyện trước kia ngươi đã làm với ta, cũng đã đủ lý do để ta giết con của ngươi.”
Sau một hồi tức giận, Lăng Nhược trấn định trở lại, nàng thật muốn nhìn xem, Vũ Sương Nhi là muốn con của mình, hay là muốn lưỡng bại câu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.