Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 147:




Chiếc xe của Đằng Minh được bảo vệ lái ra sẵn ở cổng. Anh ấy lên xe, vừa khởi động định chạy thì một tiếng va đập cửa xe khiến Đằng Minh giật mình. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu đỏ, cô ta áp cả khuôn mặt vào cửa khiến nó biến đủ mọi hình dạng trông vô cùng xấu xí. Đằng Minh vừa bực mà vừa buồn cười, đưa tay nhắm khuôn mặt cô gái mà gõ thông qua tấm kính. Cô gái đứng thẳng lại, giơ hai ngón chào Đằng Minh.
Anh ta tắt máy, bấm nút, kính xe từ từ hạ xuống:
"Này Lý Lệ Nhã, cô bày trò gì vậy?"
"Tôi không có xe cho quá giang xe anh đi." Lý Lệ Nhã chui đầu vào trong xe, áp sát mặt đối mặt với Đằng Minh.
Anh ta trơ mắt nhìn Lý Lệ Nhã, tuy khuôn mặt không biến sắc nhưng hai bên tai đỏ ửng không che dấu được cảm xúc.
Lý Lệ Nhã mỉm cười thích thú, ngón tay cô ấy sờ nhẹ một bên vành tai Đằng Minh:
"Sao tai anh đỏ thế?"
Đằng Minh hoàn hồn, vội che chúng lại. Anh ta liếc nhìn sang chỗ khác, giọng ấp a ấp úng:
"Cái gì? Đây là do trong xe nóng quá."
"Nóng hả? Anh có bật máy lạnh mà." Cô ấy híp mắt nhìn anh ta đầy nham hiểm, tay chỉ về điều khiển điều hòa.
"À thì...thì nãy trời nóng, tôi mới bật máy lạnh thôi."
"Ồ!" Lý Lệ Nhã trề môi.
Đằng Minh lắc mạnh cái đầu để tỉnh táo lại, anh ta lái qua chuyện khác:
"Không phải muốn quá giang sao? Mau lên xe đi."
"Tôi lên liền! Cảm ơn!" Lý Lệ Nhã vui vẻ nhéo má Đằng Minh một cái.
Không cần đợi anh ta mở cửa xe, Lý Lệ Nhã với tốc độ ánh sáng đã ổn định chỗ ngồi bên cạnh anh ta. Còn Đằng Minh vẫn còn ngơ ngác trước hành động vừa nãy của Lý Lệ Nhã, cả người cứng nhắc.
Mãi không thấy anh ta chịu đi, Lý Lệ Nhã thắc mắc quay sang hỏi Đằng Minh:
"Nè sao không chạy đi?"
"..." Đằng Minh không trả lời.
Lý Lệ Nhã lay mạnh anh ta. Đằng Minh giật nảy, khuôn mặt hoảng hốt quay sang nhìn Lý Lệ Nhã, bối rối:
"A... Hả? Cô nói gì?"
"Tôi nói sao anh chưa chạy?" Lý Lệ Nhã nhấn mạnh từng chữ cho anh ta, rồi ngồi cười.
"À giờ chạy nè." Đằng Minh đằng hắng vài cái, anh ta rồ ga.
Lý Lệ Nhã cảm thấy tên Đằng Minh này khá thú vị đó chứ!
Thật ra buổi gặp hôm nay có thể gọi là vô tình mà cũng có thể là cố tình. Sáng nay Lý Lệ Nhã định đến Lâm Thị đưa đồ cho Lâm Tạ Phong nhưng đúng lúc thấy Đằng Minh đi vào, cô ta bỗng nảy ra ý nghĩ có thể tiếp cận thân mật hơn. Lý Lệ Nhã gửi đồ cho lễ tân đưa giúp, sau đó nói Thư ký lái xe về trước, còn cô ta vào đại một quán nước gần đó, ngồi uống đợi Đằng Minh đi ra.
Lý Lệ Nhã vừa suy nghĩ vừa nhìn Đằng Minh chằm chằm, còn cười một mình. Đằng Minh lái xe mà bàn tay toát mồ hôi lạnh, tim đập hồi hộp. Anh ta ngượng ngùng lên tiếng:
"Cô nhìn cái gì?"
"A không có! Tôi nhìn quan cảnh bên kia thôi." Lý Lệ Nhã quay mặt nhìn đằng trước, cô ấy cố giữ bình tĩnh.
Chiếc xe tới ngã tư, Đằng Minh dừng đèn đỏ, anh ta hỏi tiếp:
"Cô muốn đi đâu?"
"Anh rảnh không?"
"Làm gì?" Đằng Minh thắc mắc.
"Anh cứ trả lời trước đi."
Đằng Minh gãi cằm, anh ta cố nhớ lại lịch trình hôm nay, bình thường chuyện này đều là Thư ký phụ trách.
"Mười giờ có cuộc hẹn với đối tác, mười hai giờ nghỉ trưa... À! Hai giờ chiều đi giám sát công ty, sáu giờ tối dự tiệc... Hình như hết rồi!"
"Mười giờ anh mới bắt đầu làm việc mà, còn hai tiếng... Chúng ta đi ăn đi, tôi sáng giờ chưa ăn gì hết." Lý Lệ Nhã cố tỏ ra dễ thương, hai mắt rưng rưng ướt ướt.
Đằng Minh cảm thấy phiền, thở dài, anh ta không quen với việc bị người khác nhõng nhẽo, cũng muốn từ chối nhưng không nỡ đành chiều theo Lý Lệ Nhã.
"Muốn ăn gì?"
"Gà rán."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.