Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 206:




Lý Lệ Nhã ở trong phòng một mình rất chán, cô đã gọi hỏi mượn Đằng Minh cái laptop. Thông qua cuộc gọi video Lý Lệ Nhã tham gia cuộc họp ở công ty, giờ cô ấy không thể nào ra ngoài được, quần áo bị Đằng Minh xé rách, nằm vương vãi dưới sàn nhà trông thật đáng thương, cái váy Lý Lệ Nhã thích nhất, mới mua cách đây mấy ngày, mặc được một lần tối qua liền trong một đêm thành những miếng vải vụn. Anh ta cũng chỉ đưa cô ấy cái áo sơ mi mặc đỡ, mà đồ lót bên trong cũng bị đứt dây nằm yên vị cùng cái váy trắng. Lý Lệ Nhã càng nghĩ càng khó hiểu, sao Đằng Minh không kêu phục vụ đem bộ đồ mới cho cô?
"Có âm mưu! Biến thái!"
Lý Lệ Nhã ngửi ra được mùi nguy hiểm ẩn ý từ Đằng Minh, mà giờ cô ấy nhận ra có quá muộn không?
Bây giờ cô ta phải dự cuộc họp thông qua màn hình máy tính, rất may trong tủ còn quần áo của Đằng Minh. Lý Lệ Nhã lấy đại cái áo vest khoác đỡ bên ngoài, chải chuốt lại đầu tóc, đánh tí son cho tươi tắn mới dám mở camera. Nhìn nửa trên trông cô ta rất hoàn hảo nhưng nửa dưới thì hoàn toàn ngược lại, phía dưới trống trải không có gì che lại, gió lùa vào mát lạnh khiến Lý Lệ Nhã không quen. Hai bắp đùi trắng nõn không ngừng cọ xát. Lý Lệ Nhã bất chợt rùng mình, từng hột da gà nổi lên hai cánh tay. Lý Lệ Nhã mong cuộc họp nhanh kết thúc, mà giờ lên giường cũng không được, lỡ miệng nói mình đi công chuyện mất rồi. Ngồi trên cái ghế cứng nhắc, cái mông trơn nhẵn đụng chạm trực tiếp mặt ghế bằng vàng, cảm giác lạnh toát lên tới tận óc. Trong đầu Lý Lệ Nhã không tập trung được, một từ nhanh chiếm hết vị trí trong đầu.
Thời gian trôi qua bây giờ với cô ấy là khá chậm, qua nửa tiếng, cuối cùng cũng kết thúc. Lý Lệ Nhã chỉ dặn dò nhanh gọn, cô đóng máy tính lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm, chưa bao giờ cô ấy tham dự cuộc họp dài đến như vậy. Lý Lệ Nhã vươn cao tay thư giãn gân cốt, cái lưng nhức mỏi, quay lại nhìn cái ghế bằng vàng bóng lóa, cởi áo vest treo đại trên ghế.
"Cái ghế này ngồi đau lưng muốn chết thế mà Đằng Minh cũng ngồi được."
Cô ấy xùy một tiếng, cầm điện thoại tiến tới cái giường êm ái, vừa nằm vừa bấm. Cứ thế dùng điện thoại giết thời gian rất hiệu quả, Lý Lệ Nhã không để ý một cái liền bốn giờ chiều. Cánh cửa đột nhiên mở khiến cô ấy giật mình, thì ra là Đằng Minh, anh ta cầm theo thẻ phòng dự trữ. Đằng Minh trên tay có xách theo một túi đồ, đóng cửa phòng, tiện tay ném thẻ lên bàn trang điểm. Điểm nhìn đầu tiên là chiếc giường, vừa nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé, anh ta liền mỉm cười dịu dàng, ánh mắt trở nên ôn nhu, tay cầm túi đồ đưa trước mặt Lý Lệ Nhã.
"Gì vậy?"
"Kem! Món em thích đó."
Vừa nghe tới đồ ăn, mắt Lý Lệ Nhã sáng rỡ, lấy túi mở ra xem bên trong là năm cây kem, đều là vị cô ấy thích.
"Anh cho đá vào cùng không sợ kem tan đâu."
"Sao tự nhiên mua cho vậy? Anh có âm mưu gì!?" Lý Lệ Nhã thấy có gì đó không đúng, hai tay lập tức che trước ngực cảnh giác.
Đằng Minh tặc lưỡi, hơi cau mày, búng một cái vào trán cô ấy nghe đau điếng:
"Anh đi ngang qua sẵn ghé mua. Sao đầu óc em đen tối thế?"
"Không nghi ngờ sao được! Tự nhiên tốt một cách đột xuất." Lý Lệ Nhã miệng nói nhưng tay vẫn hành động xé một cây ra ngoạm vào mồm, một bên má đột nhiên căng phồng.
"Ăn một cây còn lại để tủ lạnh, em ăn nhiều cùng lúc dễ viêm họng. Xong rồi, anh dẫn ra ngoài ăn, anh đã nhờ người mua cho em bộ váy khác rồi."
"Em biết rồi."
Lý Lệ Nhã rất nhanh ăn hết một cây, khoé miệng dính một ít sô cô la, dùng khăn giấy lau qua nhưng sô cô la cô đặc nên lau cũng khó sạch. Đằng Minh đứng ngẩn người, nhìn hành động Lý Lệ Nhã, anh ta đột nhiên khom người, dùng cái lưỡi ẩm ướt liếm sạch vết bẩn. Lý Lệ Nhã không phòng bị, hai mắt mở to nhìn khuôn mặt Đằng Minh ở cự ly gần, phút chốc hai má đỏ lên như trái cà chua.
"Em...m đi tắm." Lý Lệ Nhã đẩy anh ra, quay mặt sang hướng khác, lúng túng nói không rõ. Vừa dứt lời, cô ấy chạy vọt vào phòng tắm, Đằng Minh lại trêu Lý Lệ Nhã:
"Chưa có quần áo, em mặc cái gì?"
"Họ đem tới thì anh đưa cho em." Lý Lệ Nhã từ bên trong nói vọng ra ngoài, bắt đầu nghe thấy tiếng nước chảy lớn rồi nhỏ dần. Đằng Minh ngồi ngạo nghễ trên giường, ánh mắt sắc bén nhìn qua lớp kính dày, tựa hồ là đang nhìn thân thể Lý Lệ Nhã khá mờ.
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí yên lặng, là nhân viên đem quần áo tới. Đằng Minh cầm chiếc váy được giặt sấy sạch sẽ, nhìn phía sau khoét lưng xuống tận eo anh đột nhiên nhếch môi. Lý Lệ Nhã không biết quần áo đã có, cô ấy đang tận hưởng cảm giác ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy xà phòng, mùi sữa tắm dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.