Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 70:




Công ty MR
Cô đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt sắp tới, tay cầm tách cà phê nhâm nhi tay kia đồng thời bấm một nút đỏ trên điện thoại bàn gọi cho thư ký:
"Cô gọi Nhu Tử tới phòng gặp tôi!"
"Dạ!" Đầu dây bên kia vừa lên tiếng cô liền cúp máy
Năm phút sau, cửa phòng mở ra Nhu Tử cúi đầu đi vào, trên tay cô ta cầm một bản thiết kế mới đặt lên bàn cho cô Cô gật nhẹ đầu, đưa tay nhận lấy, lật ra xem với vẻ mặt khá hài lòng rồi nhìn cô ta nói:
"Bản thiết kế này ổn rồi Cô mau đi xuống kho vật liệu lựa chọn chất vải phù hợp, nhanh chóng hoàn thiện bộ sưu tập này Chỉ còn năm ngày nữa thôi!"
"Dạ Chủ tịch, tôi làm ngay!" Nhu Tử nhận lại bản thiết kế từ tay cô rồi rời đi
Khi cô ta vừa rời đi, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô móc trong túi ra chiếc điện thoại di động, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ Cô theo phản xạ trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nhấn nút nghe Đầu dây bên kia biết cô nhấc máy, giọng hiện rõ sự vui mừng:
"Tiểu thư! Chị nghe máy rồi!"
"Cô là ai?" Cô nghe được giọng nói vừa lạ vừa quen từ đầu dây bên kia, nhất thời trong đầu không nhớ ra là ai? Tiện miệng hỏi
"Tiểu thư! Chị không nhớ em sao? Em là Đường Hân - cháu của vú Đường!"
"Đường Hân sao!? Lâu quá không gặp, em khỏe chứ?" Cô giờ mới nhớ ra, trong lòng vui mừng khôn xiết Hồi cô còn ở Lâm gia, chỉ có hai người đối tốt với cô nhất là vú Đường và Đường Hân, bốn năm qua cô chỉ gặp lại vú Đường có một lần khi anh phát bệnh căn bản chưa hỏi thăm được gì nhiều, còn Đường Hân thì chưa gặp lại, không biết em ấy sống có tốt không?
"Em khỏe! Tiểu thư vẫn khỏe chứ? Bốn năm qua em rất lo cho chị, hôm nay em năn nỉ lắm bà mới cho em gọi cho chị!"
"Em không cần lo cho chị, chị vẫn ổn"
"Tiểu thư! Chị biết không? Ở Lâm gia không có chị, ả Yến Nhi kia càng làm tới Ả ta không vui là lại bắt nạt người làm tụi em!"
"Ả dám sao!? Em yên tâm, chị sẽ dạy dỗ ả cho em!" Cô nhăn mặt khó chịu, tay kia cầm cây bút bi liền bẻ gãy
"Không sao đâu chị! Giờ ả đang bị cậu chủ nhốt dưới tầng hầm, ả căn bản cũng không bằng súc vật Ban nãy em đã dạy dỗ ả một trận rồi ạ!"
"Lâm Tạ Phong nhốt ả dưới tầng hầm sao!?" Cô kinh ngạc, giật mình ngồi bật dậy, tay làm rơi cây bút bi đã bị bẻ đôi Cô không ngờ vì vụ hôm qua ả gây chuyện với cô mà anh lại nhốt ả dưới tầng hầm! Ả không phải người anh yêu sao!? Nếu không sao anh giữ ả bên cạnh hơn mười năm? Cô không tin vào những gì mình nghe thấy nên hỏi lại
"Dạ Tiểu thư, cô biết không? Ả bị cậu chủ đánh đập rất dã man, còn cho năm mươi thằng làm nhục, giờ chắc ả đã tàn tạ không lết nổi xuống giường rồi!"
Cô im lặng không nói lời nào
Thật không ngờ, Lâm Tạ Phong lại tàn nhẫn như vậy! Ả tuy ác độc nhưng dù gì cũng là con gái, cho năm mươi thằng làm nhục khác nào bắt ả sống không bằng chết!
"À Tiểu thư, em có trong tay clip ghi lại cảnh ả bị làm nhục, đêm qua em phải dùng mỹ nhân kế với tên vệ sĩ của cậu chủ mới lấy được đấy!"
"Bọn họ còn quay lại sao?" Giọng cô trở nên trầm thấp
Cô đăm chiêu tính toán gì đó trong đầu rồi vài giây sau mới nói tiếp:
"Có thể cho chị không?"
"Nếu chị muốn em sẽ đưa cho chị"
"Vậy chiều nay được không? Hai giờ gặp chị ở quán cà phê gần công viên Mộc Linh!"
"Dạ được"
- -----------------
Hai giờ chiều, cô vào quán cà phê Đường Hân vừa thấy cô liền vẫy tay ra hiệu, cô mỉm cười đi lại ngồi Nhân viên tới cô liền gọi một ly cam vắt rồi đi thẳng vào vấn đề:
"Em đợi chị lâu không?"
"Dạ không, em cũng vừa mới tới"
"Thứ chị cần đâu? Em có đem không?"
"Dạ đây chị! Clip em đã sao chép vào một USB khác cho chị!" Đường Hân lấy trong túi ra một bì zip nhỏ đựng USB đưa cho cô Cô cầm bì zip trong tay, chỉ nhìn thoáng qua sau đó nhanh chóng cất vào túi xách
"Tiểu thư! Chị cần clip này để làm gì?"
Đường Hân tò mò hỏi
"Hi Phim hay nếu xem một mình thì sẽ rất chán!" Cô bật cười, miệng nói ra một câu nói đầy ẩn ý mà Đường Hân vẫn chưa hiểu Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đường Hân, trêu chọc cốc đầu cô bé một cái:
"Đợi đi rồi từ từ em sẽ hiểu"
Cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một gói thuốc nhỏ đưa cho Đường Hân nói:
"Vú Đường bị xương khớp Đây là thuốc tốt nhất ở Pháp, em đem về cho vú uống đi Uống đều đặn hai lần mỗi ngày sau ăn"
"Dạ, em biết rồi Chị! Giờ chị đi hả?" Đường Hân luyến tiếc không nỡ để cô rời đi
"Ngoan, chị có công việc giờ phải đi Sau này có cơ hội chị em mình gặp nhau nhiều hơn Nếu ở Lâm gia, ả ta còn bắt nạt em thì cứ nói với chị!"
"Chị nhớ giữ gìn sức khỏe!" Tròng mắt Đường Hân long lanh như sắp khóc, nũng nịu không muốn rời xa cô
"Em cũng vậy! Chị đi đây!" Cô dịu dàng đưa tay xoa đầu Đường Hân, rồi lật đật rời đi
Đường Hân nhìn theo bóng lưng cô không rời, trong ánh mắt chứa đựng tia yêu thương khó hiểu
Em yêu chị! Nhưng chị lại yêu cậu chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.