Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 72:




Lợi gia
Sáu giờ tối
Cô vừa đón Ly Ly từ trường về, nhờ giúp việc tắm rửa giùm, còn cô thì vào phòng ngâm mình trong bồn nước ấm Sau hai mươi phút tắm rửa xong, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn trắng, một tay cầm máy sấy, tay còn lại vuốt tóc để tóc mau khô
Cạch! Cạch!
"Mami!" Ly Ly trên người đồng phục đã được thay bằng bộ đồ ngủ tay dài màu hồng nhạt Vừa mới tắm xong nên trên người cô bé vẫn còn phảng phất mùi sữa bò Cô bé nhào tới nhảy vào lòng cô, mũi tham lam hít lấy mùi hương anh đào trên người cô, cái má phúng phính chà xát vào làn da mịn màng
"Ly nhi! Sao vậy con?" Cô đưa tay xoa mái tóc còn ẩm ẩm đọng một vài giọt nước của cô bé, tay kia cầm máy sấy cho khô tóc Ly Ly
"Mami! Nay mami nấu mì Ý cho con ăn đi" Ly Ly thích thú cạ cạ cái má vào giữa khe ngực cô
"Con thèm mì Ý hả? Cậu sắp đi làm về rồi, để mami gọi cậu chở dì Rania qua ăn với chúng ta luôn nha"
Cô vừa dứt lời, tay để máy sấy tóc trên bàn trang điểm, cầm điện thoại lên tìm cái tên quen thuộc nhấn gọi
"Em gọi anh có chuyện gì?" Đầu dây bên kia Lợi Tư Vũ vừa lái xe vừa trả lời điện thoại của cô
"Anh! Tối nay em nấu mì Ý, anh qua chở chị dâu đi!"
"Vâng lời em" Anh nói rồi cúp máy, lao nhanh xe đến Hà gia mà không thèm báo trước cho Rania
Người nhà Hà gia rất quý anh, họ sớm đã xem anh như con rể trong nhà nên anh được đặc cách tự do ra vào biệt thư Vừa vào cửa anh đã gặp ngay bà ngoại của cô, anh liền cúi đầu chào lễ phép:
"Thưa Ngoại Tổ Mẫu!"
"A cháu rể, cháu tới tìm Rania hả?" Bà ngoại vừa nhìn thấy anh liền nở nụ cười hiền từ, tay chỉ lên lầu, nói nhỏ ám hiệu cho anh biết:
"Cháu lên đi Con bé đang tắm đó"
"Dạ cháu biết rồi! Cháu lên nha!" Anh cười khe khẽ, tay ra hiệu đáp lại
Mở cửa vào phòng cô, căn phòng trống không, chỉ nghe tiếng vòi nước chảy trong phòng tắm Anh đi lại ngồi bên mép giường, hai tay chống ra sau, vắt chéo chân chờ cô
Năm phút sau, tiếng nước chảy đã ngừng, cô mở cửa đi ra, trên tay cầm khăn tắm lau tóc nhưng tại sao trên người cô không mặc gì!? Cô vẫn hồn nhiên mà không biết có người đang nhìn chằm chằm vào cô
Anh thì đã phụt máu mũi rồi! Trời ơi sao cô không mặc quần áo hoặc là quấn khăn tắm cũng được đi!
"Em Hứm Có thể mặc áo vào không?" Anh cảm thấy cả người bắt đầu nóng ran, phần dưới đã căng cứng muốn xuyên thủng chiếc quần Anh ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, lên tiếng
"Á! Sao anh lại ở đây?" Rania lúc này mới để ý có sự hiện diện của một người khác trong phòng Sắc mặt cô xanh mét, vội lấy khăn che lại phần nhạy cảm, chạy vào phòng tắm Cô chỉ có thể quấn đỡ khăn tắm chứ quần áo cô để ở trong tủ rồi Vốn định ra lấy quần áo mặc mà không ngờ anh lại xuất hiện ở đây! Ôi chết mất, vậy sao cô dám đối diện với anh đây!
Cô mở cửa ló đầu ra ngoài, tay chỉ về phía anh, nói với anh:
"Anh nhắm mắt lại! Cấm mở!"
Anh vừa nghe cô ra lệnh theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, chỉ hé một chút thì cô lại cảnh cáo Khi thấy anh đã nhắm mắt lại, cô liền lao nhanh lại tủ quần áo, trong miệng không ngừng thốt ra câu: "Cấm anh mở mắt!" Thò tay lấy đại một đồ bộ ngắn chạy vào phòng tắm thay vào
"Anh mở mắt ra đi! Nãy anh có có thấy gì không?" Cô cúi mặt xấu hổ không dám ngẩng đầu lại ngồi bên cạnh anh
"Anh khống thấy gì hết!" Anh vội đưa hai tay vẫy vẫy trước ngực, đầu lắc liên tục
"Anh nói dối!" Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt ửng đỏ như trái cà chua
"À thì Anh có thấy một chút!" Anh lí nhí trong miệng, hai tay toát mồ hôi nắm chặt vào nhau
"Anh còn nói không thấy! Quên hết đi! Xem như chưa thấy gì cả!" Cô nhíu mày tức giận
"Anh biết rồi! Nhưng em sao bất cẩn thế? Tắm không chịu mặc đồ!" Anh nhanh chóng lấy lại bộ dáng uy nghiêm, khó chịu với cô
"Bình thường em hay vậy mà Vì đây ở trong phòng, có ai vào đâu nên em toàn thả rong thôi!" Cô cười ngượng, tay gãi gãi đầu, nũng nịu nói
"Nếu như hôm nay không phải anh mà là người khác thì sao? Họ Họ sẽ thấy Ưm Hừm!" Câu cuối cùng anh không tiện nói ra, hai tay khoanh trước ngực, hờn dỗi quay sang chỗ khác
"Em biết rồi! Sau này em sẽ chú ý, được chưa? Anh còn giận? Đáng lẽ người giận phải là em mới đúng, ai cho anh tự tiện vào phòng em?"
"Ngoại Tổ Mẫu!" Anh cười cười
Ngoại! Thiệt là Sao cô cứ có cảm giác ngoại còn thương anh hơn cả cháu mình nữa! Cô thật bó tay với ngoại Sao hai người thân thiết hồi nào vậy?
"Anh tới tìm em làm gì?" Cô thở dài, tay vỗ mạnh vào vai anh
"À em mau thay đồ đi Tư Linh nay nấu mì Ý, nói anh chở em qua" Nghe cô hỏi, anh mới nhớ ra mục đích chính
"Ờ Đợi em năm phút!" Cô đi lại tủ quần áo một lần nữa, lựa một chiếc váy đơn giản đi vào phòng tắm
"Năm phút không phải năm tiếng nha em!" Anh nói vọng vào nhà tắm, giọng điệu có ý trêu chọc cô
"Đánh chết anh bây giờ!" Cô cũng đâu có vừa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.