Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 74:




Sau bữa tối, ai cũng đều no căng bụng, Rania và Ly Ly thì đang chơi đùa trên ghế sofa Còn anh và cô thì đang lục đục trong bếp, hai người họ hình như đang bàn tính âm mưu gì đó!
"Em nói nè!" Lợi Tư Vũ đứng trong một góc tối khuất tầm mắt Rania, gọi cô
"Sao anh kêu em gì vậy?" Cô hiện rõ trên mặt hai chữ hoài nghi, nhíu mày chậm rãi đi lại gần, trên tay đang bưng khay nước chanh cô pha cho Rania
"Anh có chuyện nhờ em! Dễ lắm!" Anh khoác vai cô kéo lại gần, tay che miệng thì thầm vào tai cô:
""
""
""
"Ô kê anh!" Cô nghe anh nói xong liền hứng thú chấp nhận, ngón tay ra hiệu hiểu ý Sau đó cô lấy lại vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, hai tay bưng ly nước chanh đi lại ghế sofa thì không may cô trượt chân ngã về phía trước, ly nước đổ vào người Rania làm ướt váy của cô ấy
Rania bị ướt nhấc thời không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn chiếc váy thấm đẫm nước Ly Ly ngồi bên cạnh Rania không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi im một cụt nhìn cô
"Á Chị! Chết rồi, em bất cẩn quá!" Cô vội đặt khay nước xuống bàn, lấy khăn lau váy cho Rania. Truyện Trinh Thám
"Không sao! Không sao!" Rania lập tức đứng dậy vội cản hành động của cô lại
"Chị! Váy chị ướt rồi mặc vầy dễ bị cảm lạnh lắm Hay chị thay ra đi, em đưa váy em cho chị mặc!"
"Thôi không Cần" Rania vội giơ tay từ chối nhưng cô nhanh tay hơn vòng ra sau lưng đẩy Rania đi lên lầu
"Không được! Chị mặc vầy dễ bị cảm lạnh lắm! Đi! Lên lầu, em lấy đồ cho chị thay"
"Mami với dì đi đâu vậy?" Ly Ly ngồi im nãy giờ mới lên tiếng, hai chân lúc nhúc nhảy khỏi ghế chạy lại cạnh cô
"Ngoan! Ở dưới này chơi, mami dẫn dì lên thay đồ rồi xuống được không?"
"Dạ!" Ly Ly ngoan ngoãn nghe theo đi lại ngồi ghế sofa chơi một mình Cô nhìn giúp việc ra lệnh:
"Cô mở tủ lạnh lấy kem cho con bé sẵn trông nó giùm tôi!"
"Dạ cô chủ!"
"Chị đi theo em" Cô sốt sắng nắm tay Rania kéo lên lầu, đợi cô ấy không để ý ánh mắt chuyển hướng vào phòng bếp nháy mắt một cái ra hiệu
Cô và Rania đi dọc theo hành lang, khi đi ngang qua phòng cô, Rania ngạc nhiên quay qua hỏi cô:
"Ủa Marie! Phòng em không phải ở đây hả?"
"Ơ Ơ đâu phải, phòng phòng đây là của giúp việc" Cô bị hỏi bất ngờ không kịp phòng bị, nên lời nói ra có chút ấp úng không được rõ lắm
"Ủa sao chị nhớ phòng em đây mà!?" Rania ngớ người, tay giơ lên gãi đầu, lục lại ký ức
"Không phải! Chị nhớ lộn rồi, phòng em phía trước nữa!" Cô khăng khăng từ chối, tay chỉ về phía góc tối của hành lang Không ngờ Rania mới ở Lợi gia có một đêm mà nhớ được phòng cô ở đâu!? Nhưng cô nghĩ Rania không biết được phòng anh hai vì cô ấy chưa đi sâu vào cuối hành lang
"Phòng giúp việc mà đẹp" Cô không để Rania nói hết mà kéo cô ấy đi một mạch tới căn phòng phía cuối hành lang
Mở cửa phòng rồi phòng tắm đẩy Rania vào trong, trước khi cô đóng cửa lại thì Rania lấy tay chặn lại, thò đầu ra hỏi:
"Đồ của em đâu?"
"Chị thay ra trước đi, em kêu người lấy đồ rồi! Thay xong đưa em đi sấy cho!" Cô nói xong thì gỡ tay Rania ra, đóng sầm cửa lại
Rania ở bên trong chỉ biết thở dài, cô bắt đầu cởi bỏ cái váy ướt ra, thò tay ra đưa cho cô
"Chị đợi xíu có người lấy đồ cho chị, giờ em đem đồ đi sấy" Cô nhận lấy đồ từ Rania, trong lòng thầm mừng vì đã thành công một nửa
"Ừm lẹ nha"
Rania ở trong nhà tắm đợi mười phút vẫn không thấy động tĩnh gì, cô hỏi vọng ra ngoài:
"Marie! Đồ có chưa?"
""
"Marie! Em đâu rồi?"
""
"Quái! Marie đi đâu rồi ta?"
Cô bắt đầu không kiên nhẫn, vơ đại chiếc khăn tắm quấn vào người, tay cầm chốt cửa mở hé hé thì thấy một màn tối thui, tất cả đèn đều tắt hết
Cô cảm thấy có gì đó không ổn!?
Hai chân vừa cảnh giác vừa bước chậm rãi ra khỏi phòng tắm, tay bám vào tường men theo mà bước tới, trong miệng không ngừng khe khẽ gọi:
"Marie! Em có ở đó không?"
"Sao tối thui vầy?"
"Marie! Em đừng giỡn nữa, mau bật đèn lên đi!"
Một bầu không khí yên lặng, không ai trả lời Cô bắt đầu cảm thấy cả người lạnh toát, hai chân run run Chợt phía sau có một ai đó vòng tay qua ôm eo cô, theo phản xạ cô la toáng lên, tay chân đạp loạn xạ:
"Á!!!"
"Im lặng!" Người đằng sau ghé sát vào cô, thổi hơi nóng vào tai cô khiến mặt cô đỏ ửng
Đàn ông!
"Anh là ai!? Mau thả tôi ra! Tư Vũ ơi, cứu em!" Cô dãy dụa càng kịch liệt hơn, trong lòng sợ hãi đến tột độ
"Đừng sợ! Là anh nè!" Lợi Tư Vũ siết chặt vòng ôm, giọng điệu ấm áp trấn an cô
"Tư Vũ! Hu Anh làm em sợ muốn chết! Em cứ tưởng là trộm!" Cô quay lại ôm chầm lấy cổ anh, nước mắt chảy ướt bờ vai anh Thật sự lúc nãy, cô rất sợ, nếu người đó không phải là anh thì cô không biết chuyện gì khủng khiếp sẽ xảy ra!?
"Em ơi! Anh kìm chế không nổi bây giờ!" Anh bị cô ôm chặt, không chịu buông ra, lời nói của anh mang theo vài tia ám muội rót vào tai cô
"Sao!?" Cô giờ mới để ý, lúc nãy vì xúc động quá mức mà cả người cô đu trên người anh, ngực cô chà sát ngực anh, hai bộ phận nhạy cảm nhất
Ôi không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.