Dịch: Tiểu Băng
Tu sĩ Quốc đô Ngụy quốc, và cả giáo đồ Ma Thần Giáo, đều chỉ còn chưa tới hai canh giờ.
Nếu trong hai canh giờ, Ma Thần Giáo đánh hạ Ngụy quốc thành công, làm Ngụy quốc thất thủ, vậy thì đây thật sự là sự sỉ nhục của cả mười nước, cả Đại Hạ vương triều đều sẽ vì chuyện này mà rung chuyển, không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
Nhưng nếu trong hai canh giờ này, Ma Thần Giáo không công hạ được Ngụy quốc, thì đó chính là đại tai họa đối với Ma Thần Giáo.
Vì gần như Ma Thần Giáo đã dốc hết toàn bộ giáo đồ ra rồi. Bọn chúng đã sắp xếp kế hoạch này mấy chục năm, thực hiện vô cùng bí mật, cả nền tình báo của Đại Hạ vương triều suốt bao năm trời mà không ngửi ra được, đủ để chứng tỏ quyết tâm này của Ma Thần Giáo.
Kế hoạch lần này, đã thực hiện suốt hai mươi lăm năm dài, hai mươi lăm năm này, tất cả người tham dự đều không hề để lọt một chút tiếng gió nào.
Chính vì vậy, cả mười nước lẫn Đại Hạ vương triều mới không biết một chút gì.
Thậm chí ngay cả việc Ma Thần Giáo dùng bí bảo, che mắt thiên cơ, mà Thiên Cơ Các của Đại Hạ vương triều cũng không tính ra được.
Nói tóm lại, kế hoạch lần này, dù sau này có bị thất bại, cũng không thể phủ nhận được sự thông minh của Ma Thần Giáo, không thể phủ nhận được quyết tâm của Ma Thần Giáo.
Quyết tâm cùng sống mái với Đại Hạ vương triều.
Bên ngoài Quốc đô Ngụy quốc.
Thi thể ở khắp nơi, quốc quân Ngụy quốc đã hy sinh một nửa, phe Ma Thần Giáo cũng không khá hơn chút nào.
Nhưng Ma Thần Giáo đã mang tới ba món chí bảo, ba món chí bảo quyết định thắng lợi cho trận đánh bất ngờ này. Bọn chúng chỉ đang chờ đợi, đợi tới lúc thời cơ chín mùi, cho tu sĩ mười nước một đòn nghiêm trọng cuối cùng.
Bên trong Quốc đô Ngụy quốc.
Chiến đấu ở khắp nơi.
Từng nhóm tu sĩ, đã giết tới đỏ mắt.
Dưới ý chí không còn biết sợ, trên cơ bản là tu sĩ đang đánh ngang tay với giáo đồ Ma Thần Giáo, không hề lép vế.
Nguyên Anh tỷ thí với Nguyên Anh, Kim Đan tỷ thí với Kim Đan, Trúc Cơ tỷ thí với Trúc Cơ.
Hai bên chém giết, nhiệt huyết sôi trào, mỗi phút mỗi giây đều có người ngã xuống, nhưng ngay khi có người gục xuống, lại có người mới xông ra.
Rõ ràng, giáo đồ Ma Thần Giáo không ngờ những tu sĩ này lại ương ngạnh như vậy, khiến cuộc chiến trở nên giằng co.
Nếu không áp chế được, đối nội đối ngoại gì cũng đều không tốt.
Đối với tu sĩ Ngụy quốc, tình hình này lại mang tới cho họ một chút hy vọng.
Ở trong hư không.
Mấy Cường giả Nguyên Anh của Ma Thần Giáo đang trao đổi với nhau.
"Giáo Chủ đã bắt đầu hối rồi, không muốn chúng ta kéo dài thời gian nữa, phải nhanh chóng chiếm được quốc đô, bắt đầu thực hiện cúng tế, nhanh chóng kích hoạt Vạn Ma Quỷ Phiên, kết thúc trận đánh này sớm chút."
Một luồng thần thức chui vào đầu mọi người.
"Hừ, đám lão già này, ương ngạnh cố thủ, không biết bọn chúng ăn trúng phải thuốc gì, có điều ta thật không ngờ, đám kiến hôi kia cũng dám xông ra chiến đấu, cái này rất phiền toái."
"Ừ, đám kiến hôi đó phản kháng, mới làm kéo dài kế hoạch của Thánh giáo ta. Bọn chúng nảy sinh hy vọng, nên mới sinh ra chiến ý, phải đè bẹp chúng xuống, không để cho chúng có bất kỳ một hy vọng nào, nếu không, bọn chúng cứ kéo dài thế này, sẽ làm ảnh hưởng tới đại kế của Thánh giáo thật."
Bọn họ trao đổi ý kiến với nhau, cơ bản không sợ cường giả Nguyên Anh cùng cảnh giới, chỉ ngại đám tu sĩ kiến hôi không sợ chết ở trong trận mà thôi.
Không phải lo nhiều kiến cắn chết voi, mà là lo bị những tu sĩ kia làm trì hoãn thời gian. Bọn chúng cần phải giết hết tu sĩ ở trong sát trận, dùng oan hồn và máu tươi để kích hoạt Vạn Ma Quỷ Phiên.
Một khi Vạn Ma Quỷ Phiên kích hoạt thành công, chính là thắng bại đã định.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nói chiến dịch này, chỉ có hai canh giờ.
Nhưng, ngay lúc này, có cường giả nào đó lên tiếng.
"Sở dĩ đám tu sĩ này dám phản kháng, chỉ là vì có đám thiên tài kia. Có điều đám thiên tài mười nước này đúng là không tệ, chỉ tiếc, mọi việc đều đã được Giáo Chủ nắm trong bàn tay."
Người này mở miệng, giọng vô cùng tự tin, đây là một của cường giả Nguyên Anh Ma Thần Giáo, y đưa mắt nhìn Diệp Bình cách đó không xa.
"Có ý gì?"
Có người cau mày, không hiểu ý của những lời này.
"Hừ, Giáo Chủ đã sớm đoán ra, trong mười nước có một số thiên kiêu vô địch, nên Giáo Chủ đã phái một trăm lẻ tám Thánh Tử tới."
Người kia đáp. Các trưởng lão Ma Thần Giáo nghe vậy đều giật mình.
"Thánh Tử tới?"
"Cái gì? Giáo Chủ còn phái cả Thánh Tử tới?"
Bọn họ không tin nổi.
Nổi tiếng nhất Ma Thần Giáo không chỉ có tứ đại minh vương, mười hai Kim Cương, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát.
Mà còn có một trăm lẻ tám Thánh Tử.
Có câu là, dù Giáo Chủ có chết, Thánh Tử cũng không chết.
Ý của câu này rất đơn giản, chính là Giáo Chủ chết, thì có thể tìm người mới thay, nhưng Thánh Tử chết, thì không tìm người thay thế được.
Thánh Tử của Ma thần Giáo, được người trong thiên hạ gọi là Ma Tử.
Ma Tử Ma Thần Giáo, là thiên kiêu được người trong thiên hạ công nhận.
Vì để tuyển chọn ra được Ma Tử là vô cùng vô cùng vô cùng hà khắc.
Không chỉ có tốc độ tu luyện nhanh là thiên kiêu có thể trở thành Ma Tử.
Mỗi một Ma Tử đều phải trở thành người vô tình vô cảm. Không phải là những cỗ máy không có suy nghĩ, ngược lại những người này cực kỳ thông minh.
Để chọn ra Ma Tử, cực kỳ nghiêm khắc, từ khi Ma Thần Giáo lập giáo tới nay, thời điểm huy hoàng nhất cũng chỉ có ba trăm sáu mươi lăm Ma Tử.
Hơn nữa Ma Tử cũng không phải là thiên kiêu cùng thời, dao động trong khoảng một ngàn năm.
Nói cách khác, thực lực giữa các Ma Tử cũng có chênh lệch rất lớn.
Cho nên, người nào trở thành Ma Tử, đều khiến tu sĩ trong thiên hạ kinh sợ.
Mà sở dĩ Ma Tử thưa thớt, không chỉ vì yêu cầu bọn họ phải là tuyệt thế thiên kiêu, mà bọn họ còn phải vượt qua một cuộc kiểm tra cực kì vô nhân đạo.
Ví dụ, tự tay giết chết người mình yêu thương, hoặc một mình đi tàn sát mười tòa cổ thành, thậm chí còn có kẻ bị yêu cầu trở thành quân chủ một nước.
Người vượt qua những bài kiểm tra như vậy, sẽ là loại người gì?
Tự tay giết chết người mình thích nhất?
Dù lòng dạ có ác thế nào đi nữa, thì có tới mức ấy được không?
Nên Ma Tử, là trụ cột tầng trung của Ma Thần Giáo, một người có thể thắng được một trăm ngàn đệ tử ma giáo.
Nhưng Ma Tử sẽ không xuất hiện, cho dù Ma Thần Giáo bị diệt, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện.
Vì bọn họ chỉ mai phục trong âm thầm, có thể đó là một nông phu, cũng có thể là người đứng đầu một nước, bọn họ là mấu chốt để phục hưng Ma Thần Giáo.
Đây cũng là lý do vì sao không thể nào diệt trừ được Ma Thần Giáo.
Ngươi biết hang ổ của Ma Thần Giáo thì sao?
Diệt cái ổ này, chỉ cần một Ma Tử xuất hiện, sẽ lại khiến Ma Thần Giáo sống lại từ tro tàn.
Nói cách khác, ngươi giết một Ma Tử, chẳng khác nào giết chết một Phó Giáo Chủ của Ma Thần Giáo.
Nên khi nghe thấy có Ma Tử tới, những người này mới ngạc nhiên.
"Ừ, Giáo Chủ đã phái Ma Tử tới, chính là một số thiên kiêu đặc biệt, ý của Giáo Chủ rất đơn giản, cho những kẻ kia hy vọng, sau đó sẽ kéo bọn chúng vào trong tuyệt vọng vô tận, như vậy, Vạn Ma Quỷ Phiên mới có thể mạnh hơn."
Người kia đáp, giọng rất lạnh lùng tàn nhẫn.
"Vậy chừng nào Thánh Tử đại nhân xuất hiện? Và có mấy người?"
Có người hỏi.
"Không biết, không rõ nữa. Chuyện này rất là bí mật, ngoài Giáo Chủ không ai biết cả."
Đối phương trả lời.
Các cường giả trong hư không im lặng.
Bên trong Quốc đô Ngụy quốc.
Diệp Bình đắm mình trong kim quang, hắn giết đã không biết bao nhiêu giáo đồ Ma Thần Giáo.
Như một chiến thần bất hủ, hai nắm đấm vô địch, kiếm khí ngất trời, không ai cản nổi công kích của Diệp Bình.
Hắn là thiên kiêu, là thiên kiêu thật sự.
Nhưng những thiên kiêu khác cũng không thua kém gì.
Hoàng Phủ Thiên Long, với hư ảnh long tượng trấn áp một phương, Nam Cung Tinh, Trương Nhẫn, Trần Hồng Phi cũng phát huy ra tác dụng cực lớn.
"Ma Thần Giáo, cũng chỉ vậy mà thôi!"
Ở phía xa, Trần Hồng Phi vung phi kiếm lại gặt hái mấy chục cái đầu người, giọng lạnh tanh.
Trong mắt y đầy thù hận. trưởng lão y kính trọng nhất, đã bị Ma Thần Giáo giết, y căm hận Ma Thần Giáo.
Y vừa nói xong.
Trong tích tắc.
Một cây cổ mâu màu đen xuất hiện, như một tia chớp đen, với thế tiến nhanh không tưởng nổi, gần như không ai kịp phản ứng.
Phốc.
Ngực Trần Hồng Phi bị xuyên thủng, xương vỡ nhuốm máu rơi xuống đất, mặt Trần Hồng Phi vặn vẹo, đau tới mức tóc gáy dựng đứng.
"A!"
Y kêu lên thảm thiết, ngực bị xuyên thủng, người bị kéo bay đi, đụng vỡ mấy tòa kiến trúc, văng ra ngoài trận.
Đau! Đau! Đau!
Cơn đau khủng khiếp làm Trần Hồng Phi phát ra tiếng kêu rên.
Trong trận, có người ra tay, muốn kéo Trần Hồng Phi trở vào.
Nhưng cây cổ mâu đã nổ tung, chẳng những Trần Hồng Phi, mà mấy trăm người ngay đó đều bị nổ chết tươi.
Hài cốt không còn, hóa thành phấn vụn,
Rung động.
Rung động.
Tu sĩ trong trận đều kinh ngạc, Trần Hồng Phi là thiên kiêu Trần quốc, dù không phải là thiên kiêu đứng đầu, nhưng cũng có thể coi là cường giả, biểu hiện nãy giờ của y, không hề kém chút nào.
Thế mà, lại bị một cây cổ mâu giết ngay tại chỗ.
Ngay sau đó.
Trên con đường chính, từ trong sương mù dày đặc, một một bóng người xuất hiện, chậm rãi đi ra.
Bóng người đó, tỏa ra một khí thế làm người ta hít thở không thông, mọi người còn chưa nhìn rõ được mặt mũi y, cơ thể đã không ngừng run rẩy.
Chúng thiên kiêu đều không khỏi quay qua nhìn người này, nét mặt đầy tò mò.
Soạt soạt soạt soạt!
Giáo đồ Ma Thần Giáo đồng loạt lùi ra sau, không đánh nữa.
Phản ứng đó, khiến tất cả tu sĩ đều trở nên căng thẳng.
"Giả thần giả quỷ!"
Nam Cung Tinh lạnh lùng mở miệng, hắn ra tay, Tinh Thần Đại Thủ Ấn đánh ra, trong lòng bàn tay ẩn chứa tinh thần lực, muốn thử thực lực của đối phương.
Oanh.
Một cây cổ mâu bắn ra, như điện chớp, đâm về phía Nam Cung Tinh.
Nam Cung Tinh đã kịp chuẩn bị, trước mặt xuất hiện một bầu trời sao, ngăn cản công kích của đối phương.
Nhưng một cảnh tượng làm người ta rung động đã xuất hiện.
Bầu trời sao không cản được cây cổ mâu đen.
Nó cứ thế đâm xuyên qua.
Bịch.
Một tiếng rơi xuống đất, ngực Nam Cung Tinh bị xuyên thủng, rơi vào trong đám người.
"Nam Cung huynh."
Trương Nhẫn gào lên, măt trừng to muốn nứt, hắn với Nam Cung Tinh là bằng hữu thân, bằng hữu thân chết ở trước mặt mình, bảo hắn sao không giận?
Hắn vừa rống xong, một tiếng nổ vang lên, rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp phản ứng, đã bị nổ chết ngay tại chỗ.
Cực kỳ vô tình.
"Súc sinh."
Trương Nhẫn hét to, sau lưng hắn một cái hỏa lò, đây là khí huyết hỏa lò, vô cùng mạnh mẽ. Đây mới là thực lực thật sự của Trương Nhẫn, vô cùng cường đại, giết về phía bóng đen.
Oanh.
Lại một cây cổ mâu bắn ra.
Nhưng Trương Nhẫn không chết, khí huyết hỏa lò đã chặn cây mâu lại, nhưng khí huyết hỏa lò cũng bị đâm xuyên qua, chỉ là không đâm thủng hoàn toàn, song khí huyết hỏa lò đã tới được ở trước mặt bóng đen.
"Chết."
Trương Nhẫn quát lên giận dữ, tinh khí thần tập trung, rót hết tất cả pháp lực vào khí huyết hỏa lò, muốn một kích quyết định thắng bại.
"Không thể!"
"Cẩn thận! Đó là Ma Tử Ma Thần Giáo."
"Là Ma Tử, Trương Nhẫn, mau trở lại."
Từ trong trận, có mấy tiếng kêu vội vã vọng ra, là cường giả Nguyên Anh, bọn họ đã nhận ra bóng đen là ai, lập tức rống to, thậm chí có Cường giả Nguyên Anh còn xông ra khỏi trận, định cứu Trương Nhẫn.
Tiếc là, đã không kịp.
Một cây cổ mâu màu đen xuất hiện, lần này là xuất hiện ở sau lưng Trương Nhẫn.
Ầm.
Khí huyết hỏa lò nổ tung, Trương Nhẫn cũng tan xương nát thịt.
Vô tình.
Vô tình.
Trong trận, vô số tu sĩ hoàn toàn trầm mặc.
Vốn có những thiên kiêu này, ít nhất cũng nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhưng, khi Ma Tử xuất hiện, còn cường đại như vậy, ngay cả thiên tài nổi tiếng của mười nước cũng chỉ một chiêu là giết chết.
Quá mạnh, không thể nào tin được.
Oanh oanh oanh.
Trên bầu trời, lại xuất hiện những đám hoa mây rực rỡ, một lần truyền tống nữa đã thất bại.
Bị đả kích liên tục, khiến nhiều tu sĩ tỉnh táo lại.
Nhiệt huyết, khiến bọn họ không sợ chết, nhưng với một điều kiện tiên quyết, là lực lượng hai bên phải cân bằng với nhau, kém hơn một chút cũng không sao, nhưng không phải là một bên nghiền ép.
Song, ngay lúc này.
"Hống."
Một tiếng long ngâm vang lên.
Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện bên trong khói đen, phía sau bóng người kia.
Hắn thừa cơ hội lúc đối phương tấn công Trương Nhẫn, đánh bất ngờ.
Hư ảnh long tượng xuất hiện, đánh Ma Tử kia bay đi mấy chục thước.
" Được!"
"Hoàng Phủ sư huynh quả nhiên mạnh mẽ."
"Hoàng Phủ sư huynh uy vũ."
Các tu sĩ phấn chấn rống to, Ma Tử quá mạnh mẽ, vừa ra sân đã mang tới tư thế vô địch, gần như đã đánh sụp tất cả tự tin của các tu sĩ.
Hoàng Phủ Thiên Long đánh úp thành công, khiến họ ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nhưng chỉ trong tích tắc.
Bóng người kia biến mất.
"Cẩn thận."
Không ai kịp phản ứng, kể cả Hoàng Phủ Thiên Long, chỉ có Diệp Bình kịp phản ứng, hắn nhìn thấy đối phương ra tay, tốc độ cực nhanh, tốc độ như xé cả không gian, sinh ra phong bạo.
Kim quang độ hóa chiếu sáng lên người Hoàng Phủ Thiên Long, Diệp Bình với khả năng phản ứng siêu nhanh, bao phủ cho Hoàng Phủ Thiên Long một tầng kim quang độ hóa.
Trước đó, lúc Trần Hồng Phi, Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn bị giết, Diệp Bình không kịp gia trì kim quang độ hóa cho họ, bây giờ hắn đã chạy kịp tới chiến trường, nên kịp thời gia trì kim quang độ hóa.
Oanh oanh oanh.
dù có kim quang độ hóa gia trì, Ma Tử kia cũng xông được tới ngay trước mặt Hoàng Phủ Thiên Long, một quyền đánh bay Hoàng Phủ Thiên Long, kim quang độ hóa vỡ vụn, Hoàng Phủ Thiên Long cũng bị thương nặng.
Xương ngực vỡ nát, nhưng nhờ có bí pháp gia trì, ổn định thương thế.
"Đó là Ma Tử, các ngươi không đánh được đâu, mau trở về."
Trưởng lão Nguyên Anh ở trong trận kêu to.
Hối mọi người mau quay trở vào trong trận.
Bọn họ không muốn các thiên tài mất mạng.
Vù vù vù.
Những bóng người bay trở vào trong trận, bọn họ không dám tranh phong với Ma Tử.
"Hoàng Phủ sư đệ, trở về."
Hoàng Phủ Thiên Long còn đang định tái chiến, Diệp Bình đã lên tiếng, kêu hắn.
Vì Diệp Bình biết, Hoàng Phủ Thiên Long không đánh được Ma Tử này.
Hoàng Phủ Thiên Long đang định đánh nữa, nghe thấy hắn kêu, siết chặt quả đấm, bay trở về trong trận.
Hắn không nghe lời ai cả, chỉ nghe lời Diệp Bình.
Nhưng, bóng người trong khí đen đã lại đánh ra, rõ ràng không muốn để cho Hoàng Phủ Thiên Long chạy thoát.
Mục đích gã tới đây rất đơn giản, chính là giết thiên tài, đánh tan lòng tự tin của đám tu sĩ, kéo bọn họ xuống vực sâu tuyệt vọng.
"Ngươi quá tự tin."
Nhưng Diệp Bình đã ra tay.
Giọng hắn bình tĩnh, xuất hiện trên đường chính, cất phi kiếm vào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn đối phương.
Oanh!
Hống!
Một cái khí huyết hỏa lò ba mươi ba trượng xuất hiện sau lưng Diệp Bình, đi kèm là cả khí huyết chân long trăm trượng.
Diệp Bình không chút khinh thường, ngưng tụ luôn kim luân độ hóa, dồn toàn lực ứng phó.
Có sự gia trì của kim luân độ hóa, khí huyết hỏa lò vàng rực óng ánh, như làm bằng thần kim, như một vầng mặt trời vàng rực.
Ánh sáng màu vàng chiếu xuống, trong nháy mắt sương dày đặc bị xua tan, lộ ra hình dạng người kia.
Là một nam tử còn trẻ, rất gầy, thậm chí còn trông có vẻ bệnh hoạn, ánh mắt vốn bình tĩnh khi nhìn thấy kim quang độ hóa thì lộ ra kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục công kích Diệp Bình.
"Hống."
Năm ngón tay Diệp Bình xuất quyền, có pháp lực hùng hậu gia trì, khí huyết hỏa lò kêu lên vang dội, khí huyết chân long sau lưng cũng không ngừng gầm thét.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Nhìn không chớp mắt.
Ma Tử Ma Thần Giáo, ba lần ra tay giết ba thiên tài, còn với một tư thế vô địch.
Mặc dù Hoàng Phủ Thiên Long tập kích thành công, nhưng cuối cùng vẫn chưa đủ sức làm đối phương bị thương nặng.
Ma Tử này đã thành ác mộng trong lòng các tu sĩ, như một Ma thần vô địch.
Nếu Diệp Bình lại bị gã đánh bại, lòng tin của họ sẽ sụp đổ, nên họ rất trông đợi, hy vọng Diệp Bình chiến thắng đối phương.
Không, không cần chiến thắng, đánh ngang tay thôi cũng được, có thể khiến họ hưng phấn rồi.
Nên trận đấu này, cực kỳ quan trọng.
Ở trong trận, ngay cả Cường giả Nguyên Anh cũng không khỏi siết chặt quả đấm, vì bọn họ biết, nếu Diệp Bình cũng thua, vậy tinh thần sẽ không còn nữa.
Không ít người bị Diệp Bình làm chấn động, vì khí huyết chân long quá kinh khủng.
Hai người đụng vào nhau.
Oanh oanh oanh oanh!
Quyền mang của hai người đụng vào nhau, sinh ra lực nổ kinh người.
Tất cả các kiến trúc xung quanh nát thành bột, lấy hai người làm trung tâm, tất cả kiến trúc trong phạm vi mấy ngàn thước chung quanh đều bị hủy diệt.
Những giáo đồ Ma Thần Giáo đứng gần hóa thành bùn máu, chết không kịp kêu tiếng nào, nhiều tu sĩ và trăm họ gần đó cũng bị vạ lây.
Nếu không phải cửa thành nam có trận pháp bảo vệ, e là số lượng tử thương là không đếm nổi.
Phanh.
Diệp Bình lùi mấy chục bước, thanh niên bệnh hoạn kia, cũng lùi mấy chục bước.
Cơ thể cả hai đều run rẩy, khí huyết quay cuồng, ngũ tạng rung động, đây mới thật sự là thiên kiêu đại chiến.
Thực lực của hai người không chênh lệch bao nhiêu.
Cũng may là, cảnh giới của đối phương, cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Nếu mạnh hơn chút nữa, thì quả thật là không đánh nổi.
Diệp Bình mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng căn cơ hùng hậu, lúc nào cũng có thể đột phá lên Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ là hắn muốn hay không thôi.
Hai người chênh lệch cả một đại cảnh giới.
Nhưng thực lực lại chẳng chênh lệch bao nhiêu, điều này chứng minh, thực lực thật sự của Diệp Bình, mạnh hơn đối phương.
Tất cả những điều này, chủ yếu vẫn là nhờ Thái Cổ Thần Ma Thể và Thượng Cổ Chân Long Quyền pháp, cộng với pháp lực cực kì hùng hậu.
Nếu không thì không có cửa nào đánh nổi.
Có điều, dù là thế nào, một trận đấu đủ gây ảnh hưởng tới quyết định thắng bại đã xuất hiện.
Thiên kiêu mười nước.
Đấu với Ma Tử Ma Thần Giáo.
Đại chiến đã tới.