Dịch: Tiểu Băng
***
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình ngẩn người.
Vốn tưởng đại sư huynh đưa đại cho mình một quyển bí tịch nào đó, không ngờ lại là loại công pháp vô thượng này.
《 Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Thuật 》
Nghe tên liền biết là tuyệt thế công pháp rồi.
Bằng không sao dám dùng hai chữ thái cổ? Sao dám lấy hai chữ thần ma?
Cái này…
Cái này…
Cái này…
Hô hấp của Diệp Bình bắt đầu gấp gáp.
Đây đúng là tông môn lánh đời.
Đúng là tông môn lánh đời nha.
Đây mà còn không phải tông môn lánh đời, thì ai mới là tông môn lánh đời?
Diệp Bình hít thở dồn dập.
Tô Trường Ngự đứng bên kia lại hiểu lầm.
Vô thức cho rằng Diệp Bình phát hiện ra mánh khóe, lập tức cố gắng giải thích.
"Tiểu sư đệ, bí tịch này sư huynh tìm được trong một di tích thượng cổ. Sư huynh cũng không rõ lắm lai lịch của nó, nhưng tu sĩ chúng ta không thể chỉ tu luyện mỗi kiếm đạo, mà còn phải tu thể tu linh, không thể thiếu một cái nào được."
"Ngươi đã bỏ qua thời kì tu linh tốt nhất, linh căn lại còn cực kém, bây giờ tăng cường tu thể có lẽ cũng là một chuyện tốt."
Tô Trường Ngự thuần túy chỉ là nói lung tung.
Bởi vì tu tiên giới chưa từng có loại thuyết pháp này.
Đa số những người tu thể đều là bởi vì linh căn quá kém, thật sự là không còn cách nào khác mới đi cân nhắc tu thể.
Thời kì Luyện Khí Cảnh mà tu thể quả thật sẽ có chút hiệu quả, dù sao tu sĩ Luyện Khí Cảnh vẫn còn ở trạng thái tu luyện thấp, tu thể vẫn có chỗ dùng.
Nhưng đến Trúc Cơ cảnh thì tác dụng của tu thể càng ngày càng ít.
Cường giả Kim Đan, một thanh phi kiếm, giết người vô hình ngoài ngàn dặm.
Cường giả tu thể, không lẽ đánh ra một quyền có thể trấn sát kẻ địch ở ngoài ngàn dặm được à?
Trừ phi bản bí tịch này là thật.
Nhưng cái này có khả năng không?
Bản bí tịch này Tô Trường Ngự đã xem qua, từ đầu đã toàn là nói bậy bạ, nhưng thổi phồng ba hoa chích chòe, nếu không phải mình đã tu tiên, không chừng ngay cả Tô Trường Ngự cũng bị lừa gạt.
Thật ra, bản bí tịch này chỉ có một phần là thuật luyện thể nghiêm chỉnh, còn đa phần đều chỉ là lý thuyết.
Nên Tô Trường Ngự mới đưa nó cho Diệp Bình.
Tính là để cho Diệp Bình giải trí một chút, không thể lúc nào cũng đi giác ngộ vết kiếm, một hai ngày thì không sao, lâu dài nhất định sẽ hết hứng thú.
Cộng với thời gian gần đây, Tô Trường Ngự cũng muốn bắt chước học kiếm phổ, nên cầm bí tịch kéo dài thời gian này đưa cho Diệp Bình đúng là không có vấn đề.
Về phần Diệp Bình có thể học được hay không?
Tô Trường Ngự không để tâm.
Một vết kiếm giác ngộ ra được Tứ Lôi kiếm pháp, còn có thể cho qua.
Nhưng từ quyển bí tịch vớ vẩn này mà Diệp Bình luyện thành, hắn sẽ nuốt hết phi kiếm của cả Thanh Châu.
"Sư đệ đã hiểu, đa tạ đại sư huynh ban thưởng pháp."
Diệp Bình không chỉ hiểu nghĩa câu nói của Tô Trường Ngự, còn vô cùng hiểu ý của hắn.
Bình thường tu sĩ có tư chất kém đều cần phải luyện thể, thông qua luyện thể thể cải thiện tình trạng bản thân.
Trở thành linh thể song tu.
Bình thường ở bên ngoài, thì dùng đạo pháp kiếm thuật đối địch, nhưng đến thời khắc mấu chốt, có thể dùng thể thuật trấn áp đối phương, khiến kẻ địch khó lòng phòng bị.
Cái lúc đó còn có thể buông ra một câu: ‘Xấu hổ, ta mạnh nhất là tu thể!’
Nghĩ vậy, toàn thân Diệp Bình không khỏi càng hưng phấn hơn.
"Sư đệ hiểu được là tốt nhất. Được rồi, nếu có chuyện gì, thì tìm hỏi sư huynh, quyển bí tịch này ngươi xem là được rồi, nếu thật sự muốn học cũng đừng cố cưỡng cầu, biết không?"
"Dù có muốn luyện, cũng phải ngưng tụ kiếm thế hoàn chỉnh của Tứ Lôi kiếm pháp trước đã."
Tô Trường Ngự căn dặn một phen, rồi mới rời đi.
"Sư huynh đi thong thả."
Diệp Bình tiễn Tô Trường Ngự.
Đợi Tô Trường Ngự đi rồi, Diệp Bình cố nén kích động, cất ngay Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Thuật vào lòng.
Sau đó tiếp tục bắt đầu lĩnh ngộ vết kiếm.
Có lẽ là vì tâm tình kích động, tốc độ lĩnh ngộ của Diệp Bình càng lúc càng nhanh.
Hiện giờ trong đầu hắn chỉ toàn suy nghĩ tới Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Thuật.
Chủ yếu là, tên của Tứ Lôi kiếm pháp nghe chỉ có vậy.
Nhưng Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Thuật, thì hoàn toàn khác.
Thần Ma Luyện Thể, nghe cái tên thôi đã bá trùm dữ dằn lóa mắt.
Tứ Lôi kiếm pháp mà là cái gì!
Dẫn ra thiên lôi công kích? Không phải có tay cũng làm được à?
Nhưng mà Diệp Bình cũng biết.
Loại Thần Ma Luyện Thể Quyết này, nhất định rất khó học thành, nên mình nhất định cần phải toàn tâm toàn ý mà học, không thể chần chừ, nếu không thể thuật không luyện thành, kiếm pháp cũng không luyện thành, đó chính là bỏ dưa hấu mà chẳng nhặt được hạt vừng.
Và như thế, trong nháy mắt, qua hai ngày sau.
Đêm khuya.
Tô Trường Ngự nhìn kiếm phổ trong tay, hoàn toàn trầm mặc.
Bản kiếm phổ này là Thái Hoa đạo nhân đã bỏ số tiền lớn để mua về.
Đạo pháp ở trong có, chỉ cần mở kiếm phổ ra, người đầu tiên xem sẽ được thể hồ quán đỉnh, nắm giữ kiếm chiêu nhanh chóng.
Nhưng Tô Trường Ngự đã nhìn nó hai ngày.
Thế mà chẳng lĩnh ngộ được chân ý kiếm chiêu trong đó.
Điều này làm Tô Trường Ngự chìm vào trầm mặc.
Đồng thời còn cảm thấy hơi căng thẳng.
Theo ý của Thái Hoa đạo nhân, hắn sẽ học kiếm phổ trong vòng ba bốn ngày, sau đó truyền lại cho Diệp Bình.
Thế nhưng hắn học hoài học mãi không thông, như này làm sao không khiến Tô Trường Ngự khó chịu.
Cái quan trọng nhất là.
Tô Trường Ngự cảm thấy chuyện này không hợp lý.
Tuy tư chất của hắn chỉ bình thường, nhưng trong kiếm phổ này có khắc đạo pháp, sẽ phải được thể hồ quán đỉnh.
Vậy thế quái nào hắn lại học không được?
Không phải nói hay, hắn cũng có tay có được không?
Ngay cả chân hắn cũng dùng luôn, mà sao vẫn không học được?
Lẽ nào Tô Trường Ngự ta quả thực là trời sinh không thích hợp luyện kiếm?
Tâm tình của hắn rất khó chịu.
Nếu không có so sánh, hắn sẽ không cảm thấy mình thiên phú kém.
Nhưng hôm nay có một cái Diệp Bình để so sánh, trong lòng Tô Trường Ngự trở nên khó chịu.
Nhưng không phải hắn khó chịu vì vấn đề thiên phú.
Hắn chưa bao giờ nghĩ thiên phú mình rất tốt.
Lý do chính khó chịu là bản kiếm phổ này.
Nếu để Thái Hoa đạo nhân biết mình không lĩnh ngộ được bản kiếm phổ này, không chừng Thái Hoa đạo nhân sẽ xách đao tới chém mình.
Năm trăm viên linh thạch đó.
Trừ khuyến mại còn bốn trăm năm mươi linh thạch, đây là tiền lời Thanh Vân Đạo Tông phải mất mấy trăm năm mới có thể kiếm được.
Kết quả là mình không lĩnh ngộ được?
Nói thật ngay cả bản thân Tô Trường Ngự còn không tha nổi cho mình, huống chi Thái Hoa đạo nhân.
"Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?! Mình khó nghĩ quá."
Tô Trường Ngự như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng tự hỏi mình nên làm gì.
Rất lâu sau, Tô Trường Ngự nghĩ ra một cách.
"Đúng rồi! Tuy mình không học được kiếm chiêu, nhưng trên kiếm phổ cũng có giảng giải, mình hoàn toàn không cần phải truyền thụ kiếm chiêu cho tiểu sư đệ, chỉ cần chuyên luyện điểm chính trong đó rồi dạy cho tiểu sư đệ không phải là đủ rồi sao?"
"Nếu tiểu sư đệ học được, đó là thiên phú hắn hảo, nếu không học được cũng không thể trách mình. Ai nói thiên tài là nhất định cái gì cũng phải tinh thông?"
Tô Trường Ngự bất ngờ nghĩ ra cách giải quyết.
Tuy chính bản thân hắn chẳng hiểu mấy về Xuyên Hà kiếm phổ, nhưng hắn có thể tự biên mà. Chỗ nào hắn không hiểu, hắn sẽ dùng quan điểm của mình để giải thích không được chắc?
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự nở nụ cười.
Lập tức, Tô Trường Ngự mở kiếm phổ ra, thật sự xem hết một lần, sau đó mở cửa phòng, đi tìm Diệp Bình.
Một khắc sau.
Thanh Vân Đạo Tông.
Vô cùng an bình.
Tô Trường Ngự yên lặng đi ra sau núi.
Nhưng ngay lúc này.
Một đạo sấm sét nổ vang.
Chấn động cây cối.
Tô Trường Ngự sửng sốt.
Hắn nhìn ra hướng sau núi, cả người trầm hẳn xuống, ý cười trên mặt cũng dần tắt.
Hắn cảm nhận được.
Tiếng sấm vừa rồi, chính là kết quả của kiếm thế đại thành.
Mà mới chỉ có nửa ngày thôi.
Diệp Bình đã giác ngộ được kiếm thế Thu Lôi và Đông Lôi!
Điều này làm Tô Trường Ngự thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Đặc biệt là vừa đúng đến giờ tý.
Không hiểu sao trong lòng Tô Trường Ngự vô cùng nặng nề u buồn.
Hắn không ra sau sườn núi nữa.
Mà một mình lặng lẽ đi tới một nơi không người.
Tô Trường Ngự không biết dạo này mình làm sao.
Mà cứ vừa đến giờ tý, là trong lòng liền sẽ trở nên cực kỳ u buồn.
Hơn nữa hình như bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Ánh trăng rải rác xuyên qua áng mây.
Đoàn người trốn tránh đi xuống đáy biển.
Ta rất xin lỗi sinh ra làm người.
Không biết vì sao trong đầu Tô Trường Ngự lại toát ra một câu như thế.