Châm Phong Đối Quyết

Chương 12:




Hai ngày nghỉ, Cố Thanh Bùi đều ở rịt trong nhà không xuất môn.
Chuyện Nguyên Dương làm cho hắn có chút phiền lòng. Hắn liền dứt khoát không nghĩ đến nữa, binh đến thì đánh chặn, nước đến thì đắp bùn, sóng to gió lớn hắn cũng đã đều trải qua, hắn không tin bản thân ứng phó không được một thằng ngốc mới có hơn hai mươi tuổi.
Buổi sáng ngày thứ Hai, hắn đúng giờ xuống lầu, Nguyên Dương cũng đúng giờ ở dưới lầu chờ hắn, bất quá sắc mặt âm trầm, vừa thấy liền chuẩn bị nổi cơn bão táp.
Con mắt Nguyên Dương giống như chim ưng, thời điểm bị cặp ánh mắt hung tợn kia nhìn chằm chặp, thực làm cho người ta không rét mà run.
Cố Thanh Bùi cũng là thân thể người phàm, cũng rất sợ đau, nhìn bộ dáng Nguyên Dương như là đang muốn đánh hắn, tuy rằng cũng coi như là theo đúng tâm ý của hắn, nhưng nói như thế nào cũng quá là dọa người.
Hắn theo bản năng mà đem bao máy tính chắn ở trước ngực. Vừa vặn bên cạnh chính là xe của hắn, hắn bất giác liền chần chừ bên xe, hỏi: "Làm sao vậy? Không ngủ được à?"
Nguyên Dương lạnh giọng nói: "Ông giả vờ ngốc cái gì, là ông giật dây ba tôi để đòi tiền tôi cơ mà."
Cố Thanh Bùi tỏ vẻ mặt thực vô tội, "Hiểu lầm rồi, tôi chỉ là nói với Nguyên đổng, tốt nhất là để cậu độc lập kinh tế."
"Tôi mẹ nó như thế nào mà không độc lập chứ."
"Chuyện này là chuyện của cậu, tôi cũng không quá rõ ràng, không biết Nguyên đổng làm cái gì?" Cố Thanh Bùi mang biểu tình khó hiểu, ánh mắt đặc biệt thành khẩn.
"Ông mẹ nó đừng lại giả bộ!" Nguyên Dương gầm lên một tiếng, "Tất cả tôi đều trả cho ba rồi, ông cao hứng rồi chứ!"
Cố Thanh Bùi chớp chớp mắt, "A? Nguyên Dương a, tôi thật sự là không biết cậu đang nói cái gì."
Hắn thầm nghĩ thằng ngốc này thật sự là một chút kích động cũng chịu không nổi, chẳng khác gì suy nghĩ của hắn, chỉ cần Nguyên Lập Giang đòi tiền, y chắn chắn là lòng tự trọng tăng vọt, lập tức liền trả lại hết.
Chính là nắm chắc được điểm ấy, hắn mới khiến Nguyên Lập Giang làm như vậy, không cho Nguyên Dương một chút giáo huấn thực sự, thì khó có thể khuất phục người. Giáo huấn lần này đối với Nguyên Dương hẳn là không nhỏ, bất kể là ai nếu phải phun hết tiền từ trong miệng ra ngoài, khẳng định đều khó chịu, nhìn biểu tình của Nguyên Dương là sẽ biết.
Bất quá, tình hình bản thân dường như cũng có chút nguy hiểm. Cố Thanh Bùi nhìn nhìn chung quanh, bởi vì quá sớm, cách xa xa bãi đỗ xe mới có thể nhìn thấy một người, bất quá có người cũng vô dụng.
Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Sau lưng thì cái gì cũng dám làm, ngoài mặt thì làm bộ đáng thương, Cố Thanh Bùi, tôi thật muốn bóp chết ông."
Cố Thanh Bùi lộ ra nụ cười mang tính chất trấn an, "Nguyên Dương, cậu bình tĩnh một chút. Kỳ thật cậu ngẫm lại xem, đây cũng là chuyện tốt, nếu cậu thật sự muốn Nguyên đổng không quản thúc cậu nữa, cậu phải làm cho bản thân được chân chính độc lập. Chờ một ngày cậu kiếm được tiền nhiều hơn so với Nguyên đổng, ngài ấy khẳng định muốn quản cậu cũng không được."
"Cái đệch, ông tưởng tôi giống các người ấy à? Kiếm một đống tiền để mang vào quan tài à?" Nguyên Dương nheo hung ác nhìn Cố Thanh Bùi, "Họ Cố kia, tôi hôm nay phải cho ông chút giáo huấn, đừng tưởng là tôi vẫn luôn chịu đựng ông, là ông có thể vênh mặt*!"
* Câu gốc là: Đặng tị tử thượng kiểm (  蹬鼻子上脸): là cái kiểu "Ta càng nhân nhượng, chúng lại càng được đà lấn tới".
Cố Thanh Bùi lui về phía sau  từng bước, không biết Nguyên Dương muốn làm gì.
Liền thấy Nguyên Dương quay về chiếc Hummer của mình, từ ghế sau xách ra một chiếc búa cực đại, chính là cái loại dùng để đập xi măng trên công trường. Thằng cha này quả thật rằng có thể là mới tha nó ra khỏi công trường, trên đầu búa sắt cực đại còn bọc một tầng bùn thật dày.
Cố Thanh Bùi nhịn xuống kích động muốn co cẳng ù té chạy, nhưng hắn quả thật là cực muốn chạy.
Tuy hắn bình thường cũng có thói quen tập thể hình, nhưng chính là Schwarzenegger* cũng thể nào ngăn nổi cái thằng nhóc kia.
*Schwarzenegger: Đề phòng ai đó không biết, thì là bác đóng Kẻ hủy diệt á <mềnh thích cơ bắp cuồn cuộn =P~>
Nguyên Dương lấy tay ước chừng trọng lượng búa, đến khi thuận tay, liền xách búa đi về phía Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi lui về phía sau  một bước, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn thẳng vào Nguyên Dương, hắn không tin Nguyên Dương dám lấy búa đánh hắn.
Nguyên Dương thoáng vung cây búa, hung hăng một một nhát xuống xe của hắn.
Rầm một tiếng vang lớn, chiếc Cayenne Porsche Cố Thanh Bùi mới vừa đổi chưa đến hai năm, đã bị lõm xuống một cái hố lớn.
Chiếc xe điên cuồng gào rú, những chiếc xe bên cạnh bởi vì chấn động mà cũng tới tấp hụ còi báo động, nhân viên an ninh bãi đỗ xe từ xa xa liền chạy về phía này.
Sắc mặt Cố Thanh Bùi trầm xuống, lạnh lùng nhìn Nguyên Dương.
Nguyên Dương nhếch khóe miệng khiêu khích cười, "Yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho, thừa dịp tôi còn có thể bồi thường được." Nói xong lại quăng búa, làm thêm một chùy, nện lên cửa xe bên cạnh, thân xe xinh đẹp đã muốn hoàn toàn biến dạng.
"Bất quá, tôi chỉ có chút phí dụng sau khi bị trừ hao hết tài sản, nếu không vừa lòng, thì cứ đi tìm ba tôi, dù sao tiền của tôi đều giao cho ông ấy hết." Nói xong lại thêm một chùy.
Từng cú từng cú kia, giống như đều nện ở lên mặt Cố Thanh Bùi, hắn âm thầm xiết chặt  nắm tay, trong lòng cuồn cuộn phẫn nộ.
Nhân viên an ninh tiểu khu chạy tới, hô lớn: "Ai, cậu làm cái gì thế!"
Nguyên Dương xách búa quay người lại, trừng mắt, mấy cậu nhân viên an ninh thế nhưng lại sợ tới mức không dám tiến lại.
Cố Thanh Bùi nâng tay ra hiệu, "Không có việc gì, các cậu không cần phải xen vào."
"Tôi, tôi đi báo cảnh sát."
"Không cần." Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn Nguyên Dương, "Cậu đập đi, tôi sẽ đem hóa đơn thanh toán gửi cho Nguyên đổng nhà cậu."
"Đừng có lấy ba tôi ra hù doạn, mẹ nó tôi đây còn để ông ngang ngược càn quấy trước mặt, thì ngày mai ông chẳng phải sẽ cưỡi lên đầu tôi luôn sao."
Nguyên Dương tựa hồ đập đến nghiện, đem tất cả phẫn hận đối với Cố Thanh Bùi đều phát tiết lên chiếc xe vô tội kia, trực tiếp đem một chiếc xe đẹp đẽ đập thành sắt vụn. Nhân viên an ninh cùng các hộ gia đình đứng xem bên cạnh đều nhìn đến choáng váng.
Cố Thanh Bùi xanh mét mặt đứng bên cạnh nhìn, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc bản thân.
Nguyên Dương dù rằng là nện từng chùy trên xe, song quả thật cũng có một chút tác dụng ra uy với hắn, khiến cho hắn cần phải điều chỉnh một chút lại từ đầu sách lược đối phó Nguyên Dương, không dám ép bức y quá chặt nữa.
Bất luận hắn có nắm chắc việc Nguyên Dương có thể động thủ với hắn hay không, hắn cũng không thể tùy tiện mạo hiểm như vậy. Dù sao nhìn thấy một chiếc xe rắn chắc ở ngay trước mặt mình bị đập nát bét, chẳng ai dám nghĩ đến việc cây búa kia nện xuống thân người sẽ là có kết quả gì.
Dù rằng trong mắt hắn Nguyên Dương còn quá non nớt, quá kích động, song thủ đoạn bạo lực giết gà dọa khỉ để trấn áp đối phương còn dùng thành thạo hơn cả lời nói. Loại tác phong  lưu manh này người bình thường thực học không nổi, một chiêu này của Nguyên Dương, hiệu quả không tồi.
Nguyên Dương toát một thân mồ hôi, mới thỏa mãn quăng cây búa đi, y lột áo vest bên ngoài ra, vạt trước áo sơ mi bên trong đã có chút ẩm ướt. Y phủi phủi bụi trên tay, từ trên cao nhìn xuống Cố Thanh Bùi, "Cố tổng, đi làm chứ?"
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Cậu chậm mất hai mươi phút, hôm nay ngày thứ hai đặc biệt ùn tắc. Nếu chúng ta đến muộn, cậu sẽ phải bị khấu trừ phần tiền phạt đi muộn của hai người."
Nguyên Dương hừ cười nói: "Ông cho rằng làm như thế, trừ tiền lương của tôi có thể hữu dụng hay không?"
Dù sao xe cũng bị đập rồi, Cố Thanh Bùi cũng lười giả bộ với y, nheo mắt cười, "Đúng thế, nếu cậu cảm thấy vô dụng, thì hiển nhiên tiền của cậu sẽ bị trừ sạch bách."
Đầu ngón tay Nguyên Dương cơ hồ chọc đến mũi hắn, "Tôi nói giao cho là liền giao cho, một phần cũng không thèm lưu, có gian khổ đếch nào mà tôi chưa từng chịu qua, không có tiền tính cái rắm gì."
Cố Thanh Bùi cười lạnh nói: "Thật sự là con người thuần khiết a, tôi sẽ xem coi tháng này cậu sống như thế nào. Ban đầu thì nói hay lắm, nếu thật sự có khí phách, thì đừng có tìm đám bằng hữu giàu sang phú quý của cậu mà vay tiền."
"Ông đây chưa từng vay tiền ai. Sơn trân hải vị tôi có thể ăn, bánh mỳ đông lạnh như đá tảng tôi cũng có thể ăn." Nguyên Dương nheo mắt, vỗ vỗ mặt Cố Thanh Bùi, "Bất quá, đồng chí Cố, hai sườn núi chúng ta, vẫn phải dính với nhau."
Cố Thanh Bùi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y.
Hôm nay là ngày thứ hai, chiếu theo yêu cầu của Cố Thanh Bùi, tám giờ rưỡi phải đúng giờ mở hội nghị thường kỳ, các nhân viên cấp quản lý sẽ phải báo công tác.
Báo cáo công tác xong xuôi, đến phiên Cố Thanh Bùi tổng kết phát biểu cùng đề xuất yêu cầu công tác tuần này. Hắn vừa mở miệng, liền nói: "Trước khi sắp xếp công tác, tôi trước tiên sẽ thông báo xử phạt một nhân viên." Hắn cầm lấy tài liệu, đọc lên: "Là liên quan đến việc xử phạt đồng chí Nguyên Dương."
Đại khái chính là Nguyên Dương ở trong lúc đi làm vô cớ rời vị trí công tác hai lần, khấu trừ 300 đồng làm cảnh cáo.
Ngồi bên cạnh hắn chính là tài vụ tổng giám Lưu tổng. Lưu tổng nhịn không được liếc nhìn một cái báo cáo trong tay Cố Thanh Bùi, phát hiện đó là bản thông báo hội nghị, căn bản không phải tài liệu xử phạt, không khỏi nhìn Nguyên Dương, không biết thằng bé này là đắc tội thế nào với ông tổng chứ.
Cố Thanh Bùi sau khi đọc xong, cười uyển chuyển nhìn Nguyên Dương, "Tiểu Nguyên a, công ty là có tổ chức có kỷ luật, bất luận là ai cũng không được vi phạm, bằng không sẽ đã bị xử phạt tương ứng. Hy vọng mỗi người ngồi ở đây đều lấy đó làm gương."
Nguyên Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Cố Thanh Bùi lúc này mới bắt đầu bố trí công tác tuần.
Sau khi tan họp, chuyện thứ nhất Cố Thanh Bùi làm, chính là gọi điện tố cáo cho Nguyên Lập Giang.
Tố cáo là một sự kiện phi thường có kỹ xảo, đầu tiên, không thể chủ động nhắc tới cáo trạng, mà trước tiên phải nói từ chuyện khác, thông qua đó ám chỉ khiến đối phương chủ động nhắc tới chuyện này, bản thân sẽ đem chuyện tố cáo trở thành một báo cáo rành mạch hợp logic.
Vì thế Cố Thanh Bùi đầu tiên là cùng Nguyên Lập Giang tốn hơn mười phút bàn chuyện nợ nần, báo cáo một chút tiến triển, lại cùng ông nói tới diện mạo tinh thần công ty vân vân vũ vũ. Rốt cục tự Nguyên Lập Giang nhịn không được, hỏi tình trạng Nguyên Dương thế nào, đích thân đã mang toàn bộ tài sản của y về, liệu y có phản ứng gì hay không.
Cố Thanh Bùi chậm rãi thở dài, "Cũng có chút phản ứng, bất quá trẻ con ấy mà, kích động một chút có thể hiểu được."
"Cái gì? Nó đã làm gì?"
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, chính là quá kích động mà thôi, sau này cậu ấy sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài."
"Nó đến tột cùng đã làm gì? Không phải là động tay chân với cậu chứ."
Cố Thanh Bùi lại che che lấp lấp vài câu, mới đem chuyện "Khó xử" Nguyên Dương sáng sớm nay xách theo búa đập nát xe hắn nói cho Nguyên Lập Giang, hơn nữa còn bổ sung nói: "Nguyên đổng, kỳ thật không có gì, tôi có bảo hiểm toàn phần rồi, lại vừa vặn tôi cũng muốn đổi xe. Ngài cũng hiểu là cậu ấy mới thay đổi hoàn cảnh, nhất thời rất khó thích ứng, để cậu ấy phát tiết chút cũng tốt......"
"Thằng ranh vô liêm sỉ!" Nguyên Lập Giang ở đầu kia điện thoại giận không chịu nổi.
Cố Thanh Bùi lại khuyên hai câu, mới treo điện thoại, cảm giác trong lòng khoan khoái hơn nhiều, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.