Châm Phong Đối Quyết

Chương 40:




Chờ trái chờ phải, chờ đến mười hai giờ rưỡi, Nguyên Dương vẫn như cũ chưa tới.
Cố Thanh Bùi cảm giác có chút kỳ quái. Nguyên Dương vốn tính tình hung hãn chịu không nổi một chút kích thích, giờ lại không đến giết người, thật đúng là rất ngoài ý muốn.
Không đến càng tốt, hắn có thể yên tâm ngủ một giấc.
Vì thế Cố Thanh Bùi phì cười, nhớ lại một chút biểu tình quẫn bách hôm nay của Nguyên Dương, leo lên giường đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, chuông cửa nhà hắn đột nhiên vang lên.
Cố Thanh Bùi giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mắng to một câu.
Hơn ba giờ sáng, lúc này ai sẽ đến chứ, không cần nghĩ cũng biết được.
Đồ mất nết này có phải cố ý chọn lúc nửa đêm để đến phá rối mộng đẹp của người ta hay không vậy.
Cố Thanh Bùi nhảy xuống giường. Tiếng chuông dồn dập kia hiển nhiên là Nguyên Dương cố tình quấy rầy hắn, buộc hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hắn ngây người.
Người ngoài cửa quả nhiên là Nguyên Dương, nhưng bên chân Nguyên Dương còn dựng một chiếc va ly.
Cố Thanh Bùi giật mình nói: "Thứ sáu mới đi công tác mà."
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười tà, "Tôi biết."
"Vậy cậu mang theo va ly chi vậy."
"Tôi không có tiền ăn cơm, từ hôm nay trở đi, tôi muốn tới ăn chực nhà Cố tổng." Y chẳng buồn phân trần xách theo va ly vào phòng.
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu óc vẫn đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, "Cậu muốn...... Cậu muốn làm gì?"
Nguyên Dương cởi áo khoác, trực tiếp quăng xuống mặt đất, sau đó bất chợt đem Cố Thanh Bùi bế ngang lên, tiến vài bước về phía trước, đem người đè lên sofa.
Cố Thanh Bùi còn chưa có phản ứng lại, Nguyên Dương mang theo một thân hàn khí đã muốn áp lên trên người hắn.
Cố Thanh Bùi bị dọa phát hoảng, cơn buồn ngủ toàn bộ bị quét sạch, nhíu mi nhìn y.
Nguyên Dương cưỡi trên hông hắn, vừa cởi quần áo vừa nói: "Chưa rõ ràng sao? Từ hôm nay trở đi, tôi muốn ở nhà ông." Nguyên Dương quẳng áo, một phen lột áo ngủ của Cố Thanh Bùi, "Sau đó, mỗi ngày sẽ thượng ông."
Cố Thanh Bùi vừa muốn nói chuyện, Nguyên Dương đã muốn cúi đầu ngăn chặn bờ môi hắn, một bên hung ác chà đạp làn môi hắn, một bên thô bạo lột quần hắn.
Cố Thanh Bùi vô phương phản kháng, rất nhanh bị y lột sạch bách.
Nguyên Dương có hai lần kinh nghiệm, đã muốn quen thuộc rất nhiều, việc đem Cố Thanh Bùi đặt ở dưới thân quấy rối đã hết sức chuyên nghiệp, từ bàn trà lấy ra một lọ kem dưỡng da, nương theo dầu trơn mở rộng mấy cái, liền xuyên thẳng vào Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi sau khi phát hiện kháng nghị không có hiệu quả, dứt khoát không lãng phí khí lực nữa. Hắn quần áo xộc xệch nằm ngửa trên sofa, mặc cho Nguyên Dương ở trên thân hắn tùy ý ngang ngược.
Từ lúc Nguyên Dương vào cửa đến hiện tại chưa đến mười phút, Cố Thanh Bùi đã muốn bị làm cho không nói nổi lên lời, thân thể chỉ có thể theo động tác thô bạo lại cuồng nhiệt của Nguyên Dương mà chìm nổi.
Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân từ trên người Nguyên Dương đã tìm được một thứ gì đó, hình dung ra thì đại khái gọi là tình cảm mãnh liệt, đó là thứ mà hắn lên giường cùng bất luận kẻ nào cũng đều không nếm được. Chỉ có Nguyên Dương mới có thể khiến cho tình ái tràn ngập hương bị điên cuồng thô bạo, nguyên thủy, dâm đãng, không chút tô điểm, cái loại cảm giác này, thật làm người ta thích thú.
***
Buổi sáng hôm sau, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên đúng sáu giờ rưỡi, Cố Thanh Bùi mở to mắt, phát hiện mình đang ở trên giường.
Có lẽ là Nguyên Dương mang hắn lên đây, bản thân hắn đã không còn nhớ nổi. Hắn cảm thấy thật đáng sợ, mỗi lần quan hệ cùng Nguyên Dương, đến cuối cùng hắn sẽ đều mất đi ý thức. Loại thể lực này quả thực không phải con người, hắn cho dù là ở thời kì sinh lực đỉnh cao, cũng không có được mấy lần làm bạn giường đến hôn mê.
Nguyên Dương quả thật là đồ cầm thú.
Lúc này con cầm thú kia đang nằm bên cạnh hắn, một bắp đùi nặng trĩu đặt trên đùi hắn, dụi mắt ngồi dậy.
Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi một cái, một lần nữa đè lên người hắn, nhẹ nhàng nói: "Mỗi lần ngủ với ông xong, ngày hôm sau khẳng định không dậy chạy bộ nổi."
Cố Thanh Bùi ở trong lòng mắng to "Chạy mẹ mày ấy, ông đây có muốn cũng không nhích nhích nổi đây". Gương mặt hắn có một tia vặn vẹo, cuối cùng cũng không có mắng ra.
Nguyên Dương há miệng, ngậm lấy viên thịt nhỏ trước ngực Cố Thanh Bùi, giống như mút sữa, nhấm nháp đùa nghịch trong miệng.
Cố Thanh Bùi đẩy đầu y ra một chút, "Dậy đi, còn phải đi làm nữa."
Nguyên Dương ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ám muội, tay từ phần eo mò mẫm xuống mông hắn, nhắm thẳng mông bóp một cái, "Còn muốn đi làm ư? Ông có thể xuống giường được sao?"
Cố Thanh Bùi đập mu bàn tay y một cái, "Mau đi làm cơm đi."
Nguyên Dương đè lên trên người hắn, mạnh mẽ hôn hắn một hồi, lúc này mới nhảy xuống giường đi làm cơm.
Cố Thanh Bùi ở trên giường lăn hai vòng, căn bản không muốn nhúc nhích.
" Quan hệ nam nam bất chính " giữa hắn cùng Nguyên Dương, lúc này xem như đã được xác định.
Thôi cũng kệ, nếu như tiếp nhận một bạn giường, mà lại còn có thể thuận lợi giải quyết phiền toái trong công tác, nói thế nào đi nữa cũng là chuyện nhất cử lưỡng tiện, Cố Thanh Bùi có chút cam chịu ngẫm nghĩ.
Dù sao cũng đã thế này, chấp nhận luôn cho xong, sau đó đem chuyện này biến thành nhân tố có lợi đối với bản thân.
Cố Thanh Bùi xoa xoa thắt lưng, bò dậy khỏi giường, chịu đựng đau nhức cùng khó chịu lao vào phòng tắm tắm rửa.
Thời điểm tẩy rửa xong đi ra, chợt nghe thấy Nguyên Dương một bên ngâm nga hát một bên bận rộn trong phòng bếp, dáng vẻ tâm tình tương đối không tồi. Nghĩ đến sức sống thanh xuân của y, lại nghĩ đến mình eo nhức lưng đau, Cố Thanh Bùi liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thanh Bùi mới vừa ngồi xuống bên bàn, Nguyên Dương đã muốn bưng hai bát mì nấu đi ra.
Trên bát của Cố Thanh Bùi, có đặt một quả trứng chần, lòng đỏ vàng óng chín đến bảy tám phần, mà trên bát của Nguyên Dương lại không có.
Nguyên Dương nói: "Trong nhà chỉ còn có một quả trứng, mau mau ăn đi, bồi bổ thân thể." Nói xong liền trêu chọc nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi hừ một tiếng, "Ỷ tuổi trẻ không biết tiết chế, sớm muộn gì có một ngày cậu muốn cương cũng không cương nổi." Nói xong cũng không khách khí gì với y, há miệng bắt đầu ăn. Tối hôm qua thể lực tiêu hao quá lớn, hiện tại hắn thật sự là đói đến ngực cũng muốn dán vào lưng.
Nguyên Dương cười nhạo nói: "Rủa tôi hở? Yên tâm đi, thân thể tôi cực kỳ tốt, chỉ cần là Cố tổng có nhu cầu, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể cương lên vì ông."
Cố Thanh Bùi nhếch miệng cười, "Tốt nhất là như vậy, bằng không nếu cậu không lên nổi, tôi sẽ liền đạp bay cậu đi tìm người đẹp trẻ trung khác."
"Ông dám." Nguyên Dương xiết cằm hắn, "Ông nhớ cho kĩ, từ giờ trở đi mông của ông chỉ có tôi mới có thể chơi, dám tìm người khác, tôi nhất định sẽ khiến cho ông gặp xúi quẩy."
Cố Thanh Bùi cũng không có để lời uy hiếp của y vào trong lòng. Lời này nghe ra thực sự cũng có chút ý tứ, nhưng ở đây nào có ai nghiêm túc? Hắn cùng Nguyên Dương bất quá chỉ là quan hệ bạn tình, ngay cả lời yêu dành cho nhau cũng chưa nói tới, lại càng miễn bàn đến cái gì gọi là hứa hẹn, trung thành. Nguyên Dương nếu gặp được gái đẹp, phỏng chừng sẽ khống chế không được, mà hắn cũng thế, gặp được người mình thích, cũng sẽ không do dự.
Hắn cùng Nguyên Dương bất quá chính là quan hệ như vậy mà thôi, hắn cho rằng điều này trong lòng cả hai đều hẳn là đã biết rõ ràng.
Cố Thanh Bùi cũng không tranh cãi cùng y, chính là tùy ý cười cười, hoàn toàn không để tâm.
Nguyên Dương tuy rằng không phải không rõ, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đều tự đi tìm người trẻ trung xinh đẹp khác, chính là tưởng tượng đến cảnh Cố Thanh Bùi ngủ cùng người khác, y vẫn như cũ chịu không nổi.
Cố Thanh Bùi sau khi cơm nước xong, chỉ vào hành lý của Nguyên Dương, "Cậu thật sự tính toán chạy đến nhà tôi hả?"
Nguyên Dương thành thật gật đầu, "Đúng vậy, tôi muốn ở nhà ông."
"Tin mới a, tôi hình như cho tới bây giờ chưa từng đồng ý qua, thằng nhóc cậu da mặt như thế nào lại dày đến như vậy chứ."
Nguyên Dương hoàn toàn phớt lờ, "Ngại quá, vốn dĩ là dày như vậy đấy. Lần sau còn dám đùa bỡn tôi, tôi sẽ không chỉ dọn đến ở nhà ông, mà còn đem bàn công tác chuyển vào văn phòng ông, để cho ông mỗi ngày 24 giờ đều nhìn thấy tôi."
Cố Thanh Bùi lộ vẻ bất đắc dĩ, "Đồ lưu manh, cậu đừng hòng ở chùa nhà tôi, nộp tiền thuê nhà với phí ăn uống đây."
"Tôi nấu cơm dọn nhà cho ông, ông còn muốn tôi trả tiền ăn sao?"
"Tôi thuê giúp việc nấu cơm dọn nhà, một tháng hết có hai ngàn, cậu ở nhà tôi ăn của tôi ngủ của tôi, đâu thể chỉ có hai ngàn?"
"Đệch, chưa thấy qua ai keo kiệt như ông, tôi chính là không có tiền ăn cơm mới chạy đến nhà ông, ông lại còn bắt tôi nộp tiền thuê nhà với tiền ăn uống nữa."
"Phải nộp."
"Mẹ nó, bao nhiêu."
"Ba ngàn."
Nguyên Dương cả giận nói: "Ông trực tiếp trừ vào tiền lương của tôi là được."
"Ngại quá a, lương cơ bản một tháng của cậu là ba ngàn, cậu suốt ngày vô cớ về sớm, đi muộn, rời chỗ làm, tất cả khấu trừ xong cậu còn dư lại có tầm hai ngàn. Cậu ngay cả tiền thuê nhà tiền ăn uống đều trả không nổi, vẫn còn mặt mũi đến ở nhà tôi, chẳng lẽ cậu muốn ghi sổ nợ hả?" Cố Thanh Bùi chống cằm, khiêu khích nhìn y.
Nguyên Dương nổi cáu, "Xem như ông lợi hại, thiếu bao nhiêu trước ghi nợ đi. Vụ kiện hoàn thành ông không phải sẽ cho tôi tiền thưởng sao, cứ trừ thẳng vào đó đi."
"Phán quyết còn chưa hạ, cậu một xu cũng đừng hòng lấy được." Cố Thanh Bùi cay nghiệt cười.
Nguyên Dương chỉ chỉ hắn, "Cố Thanh Bùi, chờ đến lúc tôi lấy được tiền, sẽ đem tiền đập lên mặt ông."
"Tôi chờ đấy."
Nguyên Dương nghiến răng nói: "Thật muốn hiếp chết ông."
Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Thực tế chút đi tiểu đồng chí, cậu ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi." Nói xong đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Nguyên Dương nhìn bộ dáng rung đùi đắc ý của hắn, toàn bộ sự phẫn hận đối với sự vênh váo kia của Cố Thanh Bùi, dường nhau đều chuyển hóa thành kích động tình dục trần trụi, đây thật sự là một chuyện quái dị.
Nguyên Dương sờ sờ cằm, chuẩn bị đêm nay lại hung hăng giáo huấn hắn một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.