Châm Phong Đối Quyết

Chương 43:




Cố Thanh Bùi nhìn bả vai nhỏ máu cùng mồ hôi ứa đầy trán của y, "Cậu, Cậu sao rồi? Vết thương có sâu không vậy."
"Không sâu, đưa khăn quàng cổ cho tôi."
Cố Thanh Bùi gỡ khăn quàng cổ xuống đưa cho y, tay hơi hơi có chút phát run.
Nguyên Dương chọc tức cười cười, "Cố tổng cũng hoảng sợ ư?"
"Nói nhảm, cha cậu là ông chủ lớn của tôi, trách tội xuống thì chẳng phải tôi sẽ xui xẻo sao."
Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày,"Chỉ vì thế thôi à? Ông không lo lắng cho tôi sao?"
Cố Thanh Bùi nói: "Tôi thấy cậu rất tỉnh táo, hẳn là không có việc gì. Cậu lấy khăn quàng để làm chi? Cầm máu à?"
Nguyên Dương đem khăn quàng quấn một vòng quanh động mạch trên cánh tay, miệng cắn một đầu, tay kia giữ chặt một đầu khác, dùng sức xiết chặt.
Cố Thanh Bùi thấy trán y toát đầy mồ hôi, cảm thấy y có thể không hề thoải mái giống như biểu hiện bên ngoài. Hắn vuốt mặt Nguyên Dương, "Nếu đau thì cứ cậu cứ nói, đừng giả bộ."
"Tôi nói đau thì thế nào hở? Có phải nói thì sẽ không đau đâu." Nguyên Dương bĩu môi, "Dù sao ông cũng không lo lắng."
Cố Thanh Bùi thật sự không nói nổi loại câu "Tôi lo lắng" lên lời, rất buồn nôn, hắn thở dài: "Vừa nãy cám ơn cậu."
Nếu Nguyên Dương không đẩy hắn ra, người trên lưng nở hoa hẳn phải là hắn.
Nguyên Dương nheo mắt nhìn hắn, "Cảm động không hử?"
Cố Thanh Bùi cười cười, "Có chút."
Nguyên Dương ghé sát vào bên tai hắn, "Lấy thân báo đáp là được."
Cậu cảnh sát phía trước rốt cục chịu không nổi, ho khan một tiếng, "Hai vị đồng chí a, đây không phải xe điều khiển tự động đâu nha."
Cố Thanh Bùi xấu hổ cười cười, "Còn bao lâu nữa đến bệnh viện vậy?"
"Rẽ khỏi con đường này là đến, cố chịu đựng thêm mấy phút nhé."
Nguyên Dương thở ra một hơi thật dài, tựa vào người Cố Thanh Bùi, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật thực sự có điểm đau."
Cố Thanh Bùi xoa xoa tóc y, "Cố chịu chút nhé."
Nguyên Dương đem mặt ghé lại gần, "Hôn tôi cái đi."
Cậu cảnh sát kêu rên một tiếng, "Thật sự không phải là không người điều khiển đâu đấy."
Cố Thanh Bùi chần chừ một chút, nhẹ nhàng hôn y một cái.
"Thế thôi á?" Nguyên Dương rất không vừa lòng, dù gì đây vẫn là lần đầu tiên Cố Thanh Bùi hôn y mà.
Cố Thanh Bùi lấy tay giữ cằm y, một lần nữa hôn lên môi y, nụ hôn lần này sâu sắc mà triền miên.
Hai viên cảnh sát ở ghế trước im re nhìn trộm qua kính chiếu hậu.
Nguyên Dương phi thường kích động, dùng sức mút mát làn môi dưới của Cố Thanh Bùi,  đầu lưỡi trơn ướt trượt qua hàm răng hắn, tại nơi khoang miệng quấy nhiễu.
Một cú phanh gấp bất chợt, hai người liền ngã nghiêng về một phía.
Cậu cảnh sát lái xe mau chóng nhảy xuống xe, mở cửa xe cho bọn họ, "Nào đến bệnh viện rồi đây, mau xuống xe đi."
Cố Thanh Bùi xin lỗi cười cười với cậu, phong độ lịch lãm, khiến cho cậu cảnh sát kia ngược lại có chút ngượng ngùng.
Nguyên Dương tự mình đi vào bệnh viện, băng cáng đã sớm được chuẩn bị tốt xếp ngay ngoài cửa bệnh viện, đều dùng để vận chuyển đám lưu manh bị Nguyên Dương đánh ngã thẳng cẳng.
Tới bệnh viện cởi quần áo, Cố Thanh Bùi phát hiện vết thương trên vai Nguyên Dương thực sự không hề nông, dù cho không thương đến xương cốt, nhưng đầu xương trắng bóng đã có thể nhìn thấy từ trong phần thịt nứt ra.
Cố Thanh Bùi cảm giác tim như bị xiết chặt.
Cho dù hắn đối với Nguyên Dương còn chứa rất nhiều bất mãn, thậm chí âm thầm ôm cả phẫn hận, nhưng hai người dẫu sao cũng đã ở chung vài tháng, lại càng đừng nói hiện tại đã có quan hệ chung chăn chung gối, chứng kiến Nguyên Dương bị thương tích nặng như vậy, hắn thật sự tương đối khó chịu.
Hắn xiết chặt nắm tay, đám lưu manh dám liều lĩnh tập kích bọn họ trên đường, còn có người sau lưng xúi bẩy, tuyệt đối không thể buông tha.
Bác sỹ xử lý viết thương cho Nguyên Dương xong, ước chừng phải khâu mười hai mũi.
Khâu lại xong xuôi, Triệu luật sư đã ba chân bốn cẳng chạy tới. Sắc mặt ông tái nhợt như tờ giấy, vừa thấy Nguyên Dương liền vội vàng hỏi tình huống bị thương.
Cảnh sát liền lôi ông ra ngoài, bởi vì bọn họ còn chưa có bắt đầu tra vấn.
Triệu luật sư tóm Cố Thanh Bùi qua một bên, trên trán ứa mồ hôi lạnh, "Cố tổng, chuyện này phải làm sao đây? Nguyên đổng bên kia......"
Cố Thanh Bùi nhíu mày, hắn còn đang cân nhắc xem nên thông báo lại với Nguyên Lập Giang như thế nào. Chuyện này có thể nói đối phương là thứ hung hãn tàn bạo, nhưng cũng có thể nói bọn họ là làm việc bất cẩn, làm cho đối phương chó cùng rứt giậu.
Mặc kệ thế nào, chuyện Đại công tử Nguyên gia ở đất khách bị một đám du côn lưu manh chém thương, bọn họ đều tránh không được liên quan. Nguyên gia ở kinh thành là địa vị hô phong hoán vũ như thế nào, cháu đích tôn trưởng tộc sao lại có thể bị chém thương trên đường? Việc này nếu thật sự muốn làm căng, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi, còn phải xem Nguyên Lập Giang có muốn làm ầm lên không.
Cố Thanh Bùi trầm tĩnh nói: "Triệu luật sư, chuyện này, anh trước đừng nói với bất luận người nào."
"Được."
Cố Thanh Bùi thở dài: "Tôi sẽ liên hệ cùng Nguyên đổng, việc này không trách anh được, anh không phải chịu trách nhiệm đâu."
Triệu luật sư thở dài, "Nói trách tôi thì trách tôi, nói không trách tôi thì sẽ không trách tôi, Cố tổng a, toàn bộ là cậy nhờ một câu của cậu a."
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bờ vai của ông, "Chuyện bên cảnh sát, giao cho anh xử lý, anh biết nên làm như thế nào rồi chứ?" Hắn dùng cằm chỉ chỉ mấy gã lưu manh trên giường bệnh đối diện bị chăm sóc trông coi nghiêm ngặt.
"Cậu yên tâm, có tra xét hay không, cũng sẽ không để lộ bất cứ điều gì."
"Cố Thanh Bùi." Nguyên Dương bên kia bắt đầu gọi hắn.
Cố Thanh Bùi liền đi qua.
"Bọn họ có câu muốn hỏi ông." Nguyên Dương chỉ mấy người cảnh sát.
Cố Thanh Bùi đi theo cảnh sát qua một bên, cảnh sát để hắn thuật lại sự kiện một lượt. Hắn nói đến trôi chảy, che dấu chân tướng bất lợi đối với vụ kiện của bọn họ, hắn tin tưởng Nguyên Dương cũng sẽ không ngốc đến mức cái gì cũng nói ra. Quả nhiên, xem biểu tình của cảnh sát, những điều hắn cùng Nguyên Dương nói cũng không khác biệt lắm.
Cảnh sát cùng Triệu luật sư đi rồi, Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi ở lại phòng bệnh đơn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Nguyên Dương nhịn không được nói: "Cứ nhìn tôi mãi để làm gì thế?"
"Tôi suy nghĩ xem nên nói thế nào cùng Nguyên đổng."
"Không cần nói cho ông ấy." Nguyên Dương nói: "Có đám lưu manh kia ở đây, cũng đủ để lôi những kẻ kia xuống theo, không cần phải báo cho ba tôi biết. Ba tôi cũng coi như là bình tĩnh, nhưng mẹ tôi thì không thế, tính tình mẹ tôi thực nóng nảy, bà ấy nhất định sẽ làm sự việc náo loạn đến ầm ỹ, đến lúc đó phán quyết của vụ kiện có thể sẽ bị ảnh hưởng."
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Không được, chuyện thế này tôi không thể gạt Nguyên đổng được. Trên đời này không có bức tường nào kín gió, Nguyên đổng nếu như biết, khẳng định sẽ trách tôi."
Nguyên Dương không kiên nhẫn thở ra một hơi, "Bỏ đi, để tôi gọi điện thoại cho ông ấy."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Đem tình huống nói với ngài ấy rõ ràng, tốt nhất là có thể mượn dùng sức mạnh của ngài ấy, chèn ép triệt để đối phương, làm cho bọn họ không có đường sống để xoay chuyển. Bằng không, chúng ta có thể sẽ lại bị trả thù."
"Tôi biết rồi." Nguyên Dương lấy di động ra, "Ông ra ngoài chốc lát đi, tôi gọi điện thoại cho ông ấy."
Cố Thanh Bùi ra khỏi phòng bệnh, hiện tại đã muốn là đêm khuya, hành lang tối đen một mảnh, một người đều không có, có chút âm trầm. Hắn tựa vào vách tường, lẳng lặng tự hỏi.
Tất cả trong đầu hắn đều là vết chỉ khâu vặn vẹo như con rết trên vai Nguyên Dương. Nghĩ đến lưỡi dao bầu sáng loáng, Cố Thanh Bùi đến hiện tại vẫn còn sợ hãi. Lũ khốn kiếp này, lên tòa thua kiện liền giở thủ đoạn, hắn không chỉ muốn cho những kẻ đó một xu cũng đều lấy không được, mà còn muốn phải trả một cái giá thật đắt vì chuyện ngày hôm nay.
Qua nửa giờ, Cố Thanh Bùi trở lại phòng bệnh, Nguyên Dương đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn nhẹ nhàng đi đến, Nguyên Dương mở mắt, mệt mỏi nhìn hắn một cái, "Tôi đã nói chuyện cùng ba tôi rồi."
"Thế nào?"
"Ông ấy rất bình tĩnh, nói chuyện này giao cho ông ấy xử lý."
Cố Thanh Bùi vừa muốn nói gì, điện thoại hắn liền vang lên, hắn cơ hồ không cần nhìn, cũng biết là Nguyên Lập Giang gọi tới.
Cố Thanh Bùi cầm điện thoại, đi ra bên ngoài mới tiếp điện, "Alo, Nguyên đổng."
Giọng nói nặng nề trầm mạnh của Nguyên Lập Giang, nghiêm túc đến mức hắn chưa bao giờ từng nghe qua, "Cố tổng, sao lại để phát sinh chuyện như vậy."
Cố Thanh Bùi nói: "Đối phương có khả năng nghe được tin tức, biết bản thân sẽ thua kiện, cho nên đề xuất hòa giải, song điều kiện tham lam, tôi không đồng ý, vậy nên mới xảy ra sự vụ này."
"Cách cậu xử lý chuyện này có vấn đề." Nguyên Lập Giang trầm giọng nói: "Nếu hôm nay Nguyên Dương xảy ra chuyện, thắng bao nhiêu vụ kiện mới có thể bồi hoàn được đây?"
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Nguyên đổng, thực xin lỗi."
Nguyên Lập Giang trầm ngâm nói: "Cậu vẫn còn quá non nớt."
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Bùi nghe thấy Nguyên Lập Giang dùng giọng điệu nghiêm túc như thế nói chuyện cùng hắn. Loại khí thế cùng uy nghiêm này, cách điện thoại vẫn rõ ràng đè ép lên trái tim hắn.
Cố Thanh Bùi nói: "Nguyên đổng, là tôi không xử lý tốt, tôi xin gánh chịu hậu quả."
"Cậu có thể gánh chịu gì chứ? Thanh Bùi, tôi không phải muốn trách cứ cậu, nhưng tôi tuổi đã cao, tôi không chịu nổi kinh sợ nữa đâu, may sao hôm nay các cậu không xảy ra chuyện hệ trọng, bằng không......" Nguyên Lập Giang thở dài, "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Ngày mai tôi sẽ đi chuyến bay sớm nhất qua đó. Tôi đã liên hệ cục trưởng cục thuế vụ địa phương, bắt đầu điều tra từ sổ sách kế toán của công ty kia, bất luận kẻ nào uy hiếp đến người Nguyên gia chúng tôi, đều phải bị thanh lý sạch sẽ."
Trái tim Cố Thanh Bùi khẽ run.
Nguyên Lập Giang ngược lại an ủi hắn vài câu, sách lược vừa cho ăn tát vừa cho viên đường này, Cố Thanh Bùi cũng sẽ không bị mắc lừa, song biểu hiện của hắn vẫn thật sự cảm kích.
Sau khi treo điện thoại, Cố Thanh Bùi đứng yên tại hành lang hồi lâu, mãi đến khi cửa phòng bệnh bật mở, Nguyên Dương đi ra, "Sao không vào thế? Ba tôi mắng ông à?"
"Không có, tôi là đang tự kiểm điểm."
"Tự kiểm điểm cái gì?"
"Chuyện này tôi không xử lý tốt, bức ép đối phương đến nóng nảy." Nếu lúc ấy chỉ chèn ép xuống mức mười, có phải sẽ không phát sinh chuyện như vậy hay không.
Trọng điểm của sự kiện này hiển nhiên không phải Nguyên Dương bị thương nặng đến đâu, mà là chuyện có người muốn gây thương tổn cho Nguyên Dương. Gia tộc như Nguyên gia, tuyệt đối không thể dễ dàng khoan dung để cho trên thế giới này tồn tại sự uy hiếp như vậy.
Nguyên Dương nhíu mày nói: "Việc này không trách ông được, nhóm người này quá tham, loại điều kiện đó vốn không thể đáp ứng, đổi sang người khác cũng sẽ không đáp ứng. Ba tôi là đã nói những gì?"
"Ngài ấy nói sáng mai sẽ qua đây."
Nguyên Dương đến gần hắn, nắm lấy cằm hắn, cười cười, "Bộ dạng này một chút cũng chẳng giống ông tý nào."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Tôi cũng không thể lúc nào cũng thăng quan tiến chức thuận lợi được, tôi cũng có thời điểm thất bại cùng bất lực chứ."
"Ông không đến mức chịu không nổi sự thất bại đấy chứ."
"Sao thế được, công việc tôi đã từng trải qua khắp chốn đều có thất bại. Cậu tưởng rằng tôi vừa mới tham gia công tác, đã liền là ‘ Cố tổng ’ rồi chắc?"
"Nếu như vậy ông còn băn khoăn chi nữa, yên tâm đi, ba tôi yêu thích ông đến vô cùng vô tận như thế, sẽ không làm gì ông đâu."
Cố Thanh Bùi nhướn mày, "Cậu hiện tại lại dỗ dành ngược lại tôi đấy à, không vội đuổi tôi đi hay sao?"
Nguyên Dương cúi đầu, cắn bờ môi hắn, "Đuổi ông đi rồi, thì tôi tìm đâu ra cặp mông mất hồn thế này chứ." Tay y dao động xuống hạ thân của Cố Thanh Bùi, nhéo mông Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười thấp liếm liếm bờ môi y.
Nguyên Dương nhẹ giọng nói: "Tôi hôm nay đẹp trai hay không?"
"Cũng tạm."
"Đến tột cùng là có hay không."
"Có chút dọa người đó."
"Ông hiện tại biết, là tôi đối với ông hạ thủ lưu tình nhiều lắm rồi đó." Nguyên Dương tỉ mẩn gặm cắn bờ môi hắn, "Tôi vẫn luôn không muốn động thủ với ông, kiểu người như ông, đánh nhau thì cứ như là đang ức hiếp ông vậy."
Cố Thanh Bùi nghĩ đến tình trạng bi thảm của mấy gã tiểu lưu manh kia, rồi lại nghĩ đến bản thân. Nếu như để hắn chọn lựa, hắn vẫn là tình nguyện bị Nguyên Dương thượng, đối với phương diện giới tính, hắn không có quan niệm vinh nhục mãnh liệt như vậy, ngược lại nếu mất tay gãy chân thì có thể khiến hắn thống khổ muốn chết.
Hắn hừ cười nói: "Nhưng cậu cũng nào có khách khí với tôi đâu."
"Đáng đời ông, ai bảo ông cứ luôn chọc tức tôi." Nguyên Dương dùng trán đẩy trán hắn, "Yên tâm đi, ông nếu chọc giận tôi, tôi sẽ không đánh ông đâu, mà là sẽ thượng ông, thượng ông còn sảng khoái hơn nhiều so với đánh ông."
Cố Thanh Bùi cười mắng: "Cậu con mẹ đó quả đúng là đồ đại lưu manh."
Nguyên Dương dùng sức ngăn chặn làn môi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.