Chạm Vào Yêu Thương

Chương 1:




Lúc trở về sau buổi tiệc xã giao, tiếng va chạm của xoong chảo vang lên từ trong bếp.
Đèn phòng ngủ ở tầng hai vẫn sáng.
Tôi và Tống Chu kết hôn đã ba năm, anh ta chưa bao giờ bước chân vào bếp, ban đêm người giúp việc cũng đã về nhà.
Bước chân khựng lại, tôi đi về phía bếp.
Nhìn thấy cô gái đang bận rộn bên trong, tôi không hề ngạc nhiên. Đến gần mới ngửi được mùi thơm của canh giải rượu.
Cô gái mới ngoài hai mươi, xinh đẹp như một đóa hoa ngọc lan trắng.
Chiếc váy ngủ trên người không vừa vặn, gấu váy sắp lau cả sàn nhà, chiếc tạp dề quanh eo cũng không được thắt chặt.
Có lẽ nghe thấy tiếng người đến, cô ấy mỉm cười gọi: "A Chu."
"Giúp em thắt lại cái tạp dề với."
Tôi sảng khoái bước tới, nhặt dải dây rơi xuống thắt thành hình con bướm.
Cô ấy vừa cười vừa xoay người: "Không phải đã nói anh nghỉ ngơi..."
Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng, chiếc thìa sứ rơi xuống sàn đá cẩm thạch, vài mảnh vỡ nhỏ lướt qua mu bàn chân tôi.
Gương mặt cô gái trắng bệch, lắp bắp gọi tôi: "Lâm, Lâm tiểu thư..."
Ánh mắt tôi dừng trên cổ và vai cô ta, một chuỗi dấu hôn đỏ ửng cho thấy chồng tôi vừa mới có hứng thú đến mức nào.
Tôi mỉm cười, hòa nhã hỏi:
"Canh giải rượu."
"Có thể chia cho tôi một ít không?"
Tôi không còn nhớ rõ cuộc hôn nhân của tôi và Tống Chu bắt đầu mục nát từ khi nào.
Chỉ nhớ người phụ nữ đầu tiên tìm đến tận cửa là thư ký cũ của anh ta.
Lúc cô ta xông vào nhà là lúc tôi hoàn toàn không đề phòng.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy bóng người quấn lấy nhau trên chiếc ghế sô pha mà tôi và Tống Chu đã cùng nhau chọn.
Thấy tôi nhìn sang, cô ta mới giả vờ kinh ngạc chạy trốn.
Diễn xuất tệ hại đến mức ném vào giới giải trí có thể bị đắp chiếu năm mươi năm.
Tôi biết hôm đó Tống Chu say đến mức không còn biết gì, cũng biết cô ta chỉ muốn nhân lúc anh ta say rượu mà đánh cược một phen.
Vì vậy, sau đó cô ta đã bị Tống Chu sa thải.
Tôi cũng không cảm thấy bất ngờ. Trí nhớ của tôi luôn rất tốt, tôi lập tức nhận ra cô gái đối diện là Bạch Lam, người tôi đã gặp bốn tháng trước.
Hôm đó tôi lái xe đến công ty Tống Chu, dưới cơn mưa như trút nước, Tống Chu ôm ngang eo cô ta, thuộc hạ bên cạnh che ô cho họ.
Tôi nhìn theo bóng dáng Tống Chu đặt cô ta an toàn vào trong xe.
Cảnh tượng đó đẹp như một bộ phim thần tượng.
Tôi nhấp một ngụm canh giải rượu trong bát, thản nhiên nhìn người đang đứng bên bàn.
Bạch Lam cúi đầu, hai tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
Tôi lên tiếng đuổi người: "Muộn rồi."
Cô ta như con thỏ bị giật mình, ngẩng phắt đầu: "Tôi đi ngay đây, Lâm tiểu thư."
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thức thời.
Hèn chi Tống Chu giữ cô ta ở bên cạnh lâu như vậy.
Cô ta không hề nói muốn lên lầu nhìn Tống Chu thêm lần nữa, cũng không hề nói muốn thay bộ quần áo khác, chỉ ngoan ngoãn cầm điện thoại của mình đi về phía cửa.
Đi được nửa đường, cô ta đột nhiên quay đầu lại: "Lâm tiểu thư."
"Canh giải rượu... phiền cô nhắc A Chu uống."
"Nếu không sáng mai thức dậy, anh ấy lại đau đầu."
Tôi gật đầu đáp ứng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người trong phòng ngủ chậm rãi đi ra.
Bộ đồ ngủ trên người Tống Chu xộc xệch, cúc áo bị cởi ra quá nửa, lộ ra đường cơ bắp đẹp mắt bên trong.
Tôi liếc mắt nhìn, sau đó thản nhiên dời mắt.
"Anh nghe thấy rồi đấy, không cần tôi nhắc nhở nữa."
Anh ta đáp một tiếng, vịn lan can đi xuống lầu.
Đã lâu rồi tôi không thân mật với Tống Chu.
Xung quanh anh ta chưa bao giờ thiếu ong bướm, một hàng dài xếp hàng cũng chưa đến lượt tôi.
Mối quan hệ vợ chồng đã đến hồi nguy cấp.
" Ân Ân."
Anh ta khẽ gọi tên tôi.
Giọng nói dịu dàng.
Tôi ngẩng đầu lên, anh ta nhìn tôi, mỉm cười: "Có lẽ em cũng nên thử."
"Người trẻ tuổi, dù sao cũng là không giống nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.