Sân bay Thiên An.
Vương Nhất mặc một chiếc áo khoác màu đen, từ trên máy bay riêng đi xuống.
Dáng người cao và thẳng, đôi mắt sắc bén hữu thần, điều không hoàn hảo duy nhất là sắc mặt anh tái nhợt của một loại bệnh thái.
Két…
Một chiếc Rolls-Royce màu đen dẫn theo hàng chục chiếc xe tải quân dụng, dừng trước mặt Vương Nhất.
“Tập hợp!”
Mấy chục quân nhân dáng người to lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nhanh chóng đứng thành hai hàng sát cánh nhau, dùng chưa đến ba giây.
“Cúi chào!”
Tất cả quân nhân đều hướng mặt về phía Vương Nhất, đồng loạt chào theo kiểu tiêu chuẩn của quân đội: “Chào Ẩn chủ!”
Âm thanh vang dội, tạo ra tiếng vọng lại trong sân bay rộng lớn, rất lâu mà chưa biến mất.
Đối với những chuyện này, Vương Nhất chỉ bình thản, ung dung gật đầu, đồng thời cũng làm động tác chào của quân đội.
Lúc này, cửa của chiếc xe Rolls-Royce mở ra, một người phụ nữ quyến rũ đeo kính râm mặc đồ da màu đen đi xuống.
Cô ta tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt đỏ ngầu giống như bị máu tươi tưới lên, mờ ảo trong đó mang theo hơi thở sát khí của thiên quân vạn mã.
Nhưng, ở trước mặt Vương Nhất, cô lại ngoan ngoãn giống như con cừu non: “Thiếu chủ, người đã điều tra ra rồi.”
“Ừ.” Vương Nhất trả lời một tiếng, chờ đợi người phụ nữ báo cáo.
Cô họ Lãnh tên Nhan, là ảnh vệ của Vương Nhất.
“Cô ấy tên là Lý Khinh Hồng, làm việc ở tòa nhà Quốc Tế, còn về tin tức liên quan đến thân phận của cô ta, đã bị cố ý che giấu, trước mắt chỉ biết có vậy.”
Vẻ mặt Lãnh Nhan có chút nghiêm nghị, cẩn thận, dè dặt nhìn Vương Nhất, thấy không có phản ứng gì, mới yên tâm tiếp tục báo cáo.
“Võng Lượng” một tháng trước đã dừng lại ở Thiên An, sau này rời khỏi lãnh thổ nước H, không rõ hành tung.”
“Kim Thúy Như của nhà họ Kim, một tuần trước đã thu mua công ty Ẩn Long của nhà họ Lý, trở thành đổng sự trưởng mới của Ẩn Long.”
“Hết rồi.”
“Biết rồi.” Vương Nhất gật đầu, đột nhiên ho.
Dùng tay chùi, lại ho ra một vệt máu nhàn nhạt.
“Thiếu chủ, có phải vết thương cũ lại tái phát?”
Lãnh Nhan vội vàng lấy một chiếc khăn tay ra, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự lo lắng.
Trận chiến U Hằng, mặc dù thiếu chủ đã đánh lui kẻ địch, nhưng bản thân cũng để lại bệnh trong người…
“Không sao, đi thôi, đi đến nhà họ Lý.”
Vương Nhất xua tay, đi về phía chiếc xe Rolls-Royce.
Lên xe, Vương Nhất không nói gì.
Phong cảnh hai bên đường lùi lại một cách nhanh chóng, tâm tư của Vương Nhất cũng đang trôi đi xa….
Năm năm trước, vì muốn giải quyết cuộc khủng hoảng kinh tế nhà họ Lý, cũng vì báo đáp ân tình thu nhận của gia chủ nhà họ Lý là Lý Thiên Dương, anh đã ở rể nhà họ Kim, trở thành chồng của Kim Thúy Như của nhà họ Kim ở Thiên An,
Không ngờ, đây lại là âm mưu để Kim Thúy Như đánh cắp bí mật kinh doanh của nhà họ Lý.
Ngày kết hôn, anh đã bị ngược đãi đến mức không còn là mình.
Đánh đập một cách tàn nhẫn, cho uống thuốc, bắt cóc, cuối cùng còn bị ném xuống biển.
May mắn thay số mệnh của mình chưa đứt, không chỉ sống sót từ trong cái chết, còn gia nhập vào đội quân đặc chủng bí mật của Nước H, Ẩn Vu.
Năm năm sống trong quân đội, anh đã được thay da đổi thịt.
Anh là chiến thần trong quân đội, là vương của Ẩn Vu, bảo vệ Nước H, làm kinh sợ kẻ xấu tứ phương.
Năm năm sau, anh giải ngũ một cách vẻ vang, ân oán năm đó, nên có một cái kết.
Ngoài ra, anh không thể quên được người phụ nữ anh đã từng làm tổn thương sâu sắc.
Năm đó anh bị bắt cóc đến một nhà kho bỏ hoang trên bến tàu, bên cạnh còn có một người phụ nữ lạnh lùng và xinh đẹp cũng bị bắt cóc,
Là cô ấy đã cứu anh, nhưng tiếc là, lúc đó thần trí không rõ ràng, ngay cả cô tên là gì, trông như thế nào anh đều không biết.
Nhìn ánh mắt thâm thúy, sắc mặt thất vọng của thiếu chủ, Lãnh Nhan cũng thở dài trong lòng.
So với việc chấm dứt ân oán năm đó, thiếu chủ quan tâm đến người phụ nữ tên Lý Khinh Hồng kia hơn…
“Đến rồi, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan dừng xe ở bên đường, trước cổng một căn biệt thự ba tầng kiểu Trung.
“Ừ.”
Vương Nhất gật đầu, nhưng không lập tức xuống xe, mà thờ ơ nói với Lãnh Nhan: “Tiếp tục điều tra về tin tức của cô Lý, trước buổi tối, tôi muốn nhìn thấy kết quả.”
“Vâng.”
Sau khi xuống xe, Vương Nhất đứng ở bên ngoài nhà họ Lý, nhìn từng ngọn cỏ từng cái cây trong sân đến mức xuất thần.
Tất cả những thứ này đều vô cùng quen thuộc.
“Không biết Mộng Đình bây giờ sống thế nào…”
Trước mắt xuất một cô gái hoạt bát, trẻ trung, trên khuôn mặt cũng thêm ý cười.
Không ai có thể khiến Vương Nhất lộ ra nụ cười đơn thuần như vậy, Mộng Đình là một trong số đó.
Cô là con gái của Lý Thiên Dương, chơi với Vương Nhất từ nhỏ đến lớn, nếu như không có Kim Thúy Như, bây giờ có lẽ bọn họ đã kết hôn rồi….
Vương Nhất thu lại tâm tư, ấn chuông cửa.
Ding dong…
Không có ai ra mở cửa.
Ding dong…
Vương Nhất lại ấn chuông.
Vẫn không có ai ra mở cửa.
Thật là kỳ lạ, nhà họ Lý không thể không có một ai?
Vương Nhất nhìn vào trong, trong biệt thự không có động tĩnh gì, yên tĩnh, vắng lặng.
“Đến đây, đến đây…”
Cuối cùng, sau khi Vương Nhất ấn liên tục mấy cái, thì cũng có người đi ra.
Một ông lão bị gù, ho không ngừng, định mở cửa.
“Bác Trương.” Vương Nhất, cười chào hỏi.
Ông là quản gia của nhà họ Lý, luôn trung thành, tận tâm với Lý Thiên Dương.
“Cậu là….”
Động tác mở cửa của bác Trương đột nhiên dừng lại, sau đó cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mười giây, mới kích động nói: “Cậu là tiểu Nhất!”
Sau đó, rất nhanh, sắc mặt ông lại lập tức nghiêm túc, trở nên bi thương.
“Sao vậy, bác Trương?” Vương Nhất quan tâm hỏi.
“Haiz, cậu đến muộn rồi….”
Bác Trương bi thương nói: “Lão gia, ông ấy sợ là không xong rồi.”
Bùm….
Giống như sét đánh giữa trời, nụ cười trên mặt Vương Nhất đột nhiên cứng đờ.
Ba giây sau, biểu cảm của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, giống như một con dã thũ chọn người mà cắn, lạnh lùng nói: “Ba đã xảy ra chuyện gì?”
Sức khỏe của Lý Thiên Dương từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, mới có năm năm ngắn ngủi, sao có thể không xong rồi?
Lúc này, một cô gái tóc dài mặc một chiếc váy màu trắng, dáng người uyển chuyển, thướt tha, khoác tay một người đàn ông đẹp trai, trên người toàn là đồ hiệu cùng nhau đi ra: “Bác Trương, ai thế?”
Lúc nhìn thấy Vương Nhất, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, giống như gặp ma quỷ vậy, lùi về sau một bước: “Anh, anh là….Vương Nhất?”
“Mộng Đình, đã lâu không gặp.”
Vương Nhất lập tức thu lại sát khí ở trên người.
Cô ta chính là thanh mai trúc mã của Vương Nhất, Lý Mộng Đình.
“Sao anh vẫn chưa chết?” Sắc mặt Lý Mộng Đình hết đỏ lại trắng.
“Chuyện này nói ra rất dài.”
Vương Nhất không suy nghĩ nhiều, dù sao mình cũng đã mất tích năm năm.
“Vương Nhất….”
Chàng trai trẻ đẹp trai ở bên cạnh Lý Mộng Đình, đôi mắt lóe lên, giống như nhớ đến điều gì đó.
Sau đó, sắc mặt lại trở nên châm chọc: “Anh chính là tên vô dụng bỏ trốn khỏi hôn lễ với cô Kim năm năm trước, hóa ra vẫn còn sống.”
Năm đó, chuyện hôn sự của hai nhà họ Lý và nhà họ Kim ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết, thậm chí đến bây giờ vẫn là chủ đề để người khác bàn tán.
“Anh là?”
Lúc này, Vương Nhất mới chú ý đến chàng trai trẻ đẹp trai ở bên cạnh Lý Mộng Đình, cau mày.
“Tôi là bạn trai của Mộng Đình, Trần Cảnh.”
Chàng trai trẻ khẽ ôm lấy Lý Mộng Đình, sự khiêu khích trong ánh mắt không hề che giấu: “Mộng Đình đã nói với tôi rồi, bởi vì anh, nhà họ Lý mới bị nhà họ Kim phá hủy. Hơn nữa lệnh truy nã của nhà họ Kim với anh vẫn chưa hủy bỏ, còn dám quay lại Thiên An, lá gan cũng lớn đó.”
Vương Nhất rơi vào trong sự trầm tư, đột nhiên ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, là như vậy sao?”
Lý Mộng Đình cắn chặt môi, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Cuối cùng, cô ta không giãy giụa nữa, khuôn mặt bình tĩnh, nói với Vương Nhất: “Anh đã không chết, vậy tôi không giấu giếm nữa, tôi biết anh trở về là vì cái gì, là vì tôi, đúng chứ?”
Trong mắt Lý Mộng Đình đột nhiên trở nên chán ghét: “Anh hãy chết tâm đi, tôi không muốn bạn trai của tôi hiểu nhầm, anh hại nhà tôi ra nông nỗi này, tôi vừa nghĩ đến anh đã cảm thấy buồn nôi.”
“Nhìn dáng vẻ của anh, cũng không biết năm năm qua anh làm cái gì, không nhà không xe, sau này cô gái nào muốn gả cho anh chứ?”
“Trần Cảnh thì không như vậy.”
Lý Mộng Đình chuyển chủ đề, còn chủ động khoác cánh tay Trần Cảnh: “Anh ấy đã từng nói, sẽ giúp đỡ sự nghiệp của nhà tôi, anh ấy mới là chân mệnh thiên tử của tôi.”
“.…”
Đúng vậy, Vương Nhất chỉ khẽ thở dài.
Năm năm sống trong quân ngũ, anh đã coi nhẹ tình yêu nam nữ, cũng càng quý trọng tình thân với Lý Mộng Đình.
Chỉ tiếc là….
Vật còn mà người đã thay đổi!
Ánh mắt của Vương Nhất từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, không nói chuyện với bọn họ nữa, đi thẳng vào phòng khách.
Anh muốn đi xem bệnh tình của ba, vừa hay, anh cũng biết một chút về đông y.
“Đứng lại, ai cho phép anh đi vào?”
Trần Cảnh cười khẩy một tiếng, chuẩn bị giữ lấy vai Vương Nhất.
Mặc dù Lý Mộng Đình đã không thích Vương Nhất, nhưng dù sao bọn họ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vừa nghĩ đến điều này, Trần Cảnh lại cảm thấy cả người không được thoải mái.
Vì vậy, định dạy dỗ anh ra trò…
Đột nhiên, Vương Nhất quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta.
Lúc này, Trần Cảnh giống như rơi xuống hầm băng, bị dọa đến mức bịch một tiếng, mông ngồi trên mặt đất.