Thấy Châu Mỹ Ngọc rời đi, Lý Mộng Đình cùng bọn Châu Mỹ Hoà cũng ngạo nghễ theo đuôi, Lý Thiên Dương ngồi phịch xuống ghế, trông vô cùng bất lực.
Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Lý Thiên Dương lập tức quay sang nhìn Vương Nhất rồi hỏi: “Tiểu Nhất, sao con có thể tuỳ tiện khoác lác như thế, con cố ý làm ba mất mặt sao?”
Vương Nhất nhấp một ngụm nước: “Ba, con cũng nói rồi, thời gian khá eo hẹp nên chúng ta phải khởi công sớm thôi.”
“Nhưng lấy đâu ra thiết bị và nhân công đây?”
“Chuyện này ba đừng lo, con có cách giải quyết.”
Vương Nhất uống hết nước trong cốc. thấy Lý Thiên Dương vẫn lo lắng như thế, anh không khỏi an ủi thêm lần nữa: “Ba, chẳng lẽ con sẽ hại ba sao? Nếu đã dám nói như thế thì chứng tỏ con có đủ tự tin. Người thông minh sẽ không tắm hai lần trên cùng một dòng sông đâu.”
Nghe thế, Lý Thiên Dương lập tức sững sờ. Lời này muốn chỉ bọn Châu Mỹ Ngọc sao?
Vương Nhất đã từng hoàn thành mấy nhiệm vụ tưởng chừng không thể hoàn thành nổi rồi. cả Lý Thiên Dương cũng cảm thấy thân phận của Vương Nhất không tầm thường. Thế mà bọn Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình vẫn cảm thấy Vương Nhất là phế vật. quả đúng là: ai xem Vương Nhất là phế vậy thì người đó mới là phế vật thật sự.
“Ngày mai ba cứ chờ xem kịch hay đi.”
Nụ cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt anh, Vương Nhất uống hết nước rồi xoay người rời đi.
Trước cổng công ty Áo Tân, La Chí Viễn và Lãnh Nhan đã đứng chờ anh.
Sắc mặt họ cực kỳ cung kính.
“Đều đã bố trí ổn thoả chưa?” Vương Nhất hỏi.
“Thiếu chủ, người đã vào vị trí.”
“Ông chủ lớn và trực thăng đã vào vị trí.”
“Tốt lắm.”
Vương Nhất mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại, một tia lạnh lùng loé lên.
“Nhà họ Châu, mấy người sẽ rất thích vở kịch này đó….”
Nhà họ Châu.
Bọn Châu Mỹ Ngọc vừa về tới nhà thì Châu Chí Kiên đã vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, Lý Thiên Dương có giao dự án ra không?”
Châu Mỹ Ngọc lắc đầu: “Không, chồng con rất cứng đầu, nói thế nào cũng không chịu bán.”
“Cái gì? Không chịu bán?” Châu Chí Kiên lập tức nổi giận.
Nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn cười khúc khích, bà ta nói: “Ba đừng gấp, tuy ông ta không chịu bán nhưng ngày mai, chúng ta vẫn có thể lấy được dự án này mà không tốn đồng nào.”
Châu Chí Kiên vốn đang rất tức giận liền hết giận ngay, ông ta nhìn Châu Mỹ Ngọc đầy kinh ngạc: “Nghĩa là sao?”
Nụ cười trên mặt Châu Mỹ Ngọc càng thêm thần bí, Châu Chí Kiên không đợi nổi nữa, ông ta thúc giục: “Lúc nào rồi mà còn úp úp mở mở như thế, còn không nói nhanh đi.”
Châu Mỹ Ngọc cười ha ha: “Chẳng phải là nhờ thằng phế vật kia đẩy ba nó xuống hố sao.”
“Vương Nhất?”
Biểu cảm trên mặt Châu Chí Kiên hơi kỳ lạ, ông ta bỗng nhớ lại ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm kia rồi bất giác rùng mình.
Ông ta không hiểu. Tại sao một người trẻ tuổi đến ông ta còn không thể nhìn thấu, thế mà qua miệng Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lại trở thành “phế vật” “đồ sao chổi” rồi.
“Đúng vậy.”
Lý Mộng Đình đứng bên cạnh cười ngọt: “Thằng phế vật đó đã giúp chúng ta một phe lớn rồi. Còn dám khoác lác rằng ngày mai nhà họ Lý sẽ bắt đầu khởi công, hoan nghênh cả nhà họ Châu chúng ta đến dự.”
“Ngày mai khởi công? Sao có thể! Rõ ràng tôi đã dặn người đập nát nhà máy của ông ta và đuổi hết công nhân đi rồi mà, ông ta khởi công bằng cái gì?”
Lúc này, Châu Quốc Hưng đang chống gậy đứng một bên tái mặt rồi hét lớn.
Sau khi bị Châu Chí Kiên đánh gãy một chân, tính cách Châu Quốc Hưng liền trở nên cáu kỉnh và bạo lực. Chỉ cần hơi xáo động một chút thôi cũng khiến anh ta nổi điên.”
Châu Chí Kiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi quát: “Câm miệng, để Mộng Đình nói tiếp!”
“…..”
Châu Chí Kiên lập tức im lặng nhưng trong mắt lại loé lên một tia hận ý.
Lý Mộng Đình tiếp tục kể lại: “Sự thật đúng như anh Quốc Hưng nói đó ông. Nhà máy của ba con đã không còn, đừng nói là mai, dù cho ông ta một tháng cũng chưa chắc khởi công nổi.”
“Mẹ và thằng phế vật kia đã bàn xong rồi. Ngày mai, cả nhà họ Châu chúng ta đến tham quan. Nếu ngày mai chúng không thể khởi công thì dự án với tập đoàn Lệ Tinh sẽ rơi vào tay chúng ta. Mọi người xem, đây chẳng phải là không cần tốn sức cũng hái được quả ngọt sao?”
“Haha, ai cho thằng phế vật đó dũng khí để nói thế?”
“Vẫn là Mỹ Ngọc lợi hại, khiến thằng ở rể đó phải ngoan ngoãn khuất phục.”
Sau khi Lý Mộng Đình nói xong, những người trong nhà họ Châu đều lần lượt lên tiếng nịnh bợ Châu Mỹ Ngọc.
Hai mắt Châu Chí Kiên cũng sáng lên, ông ta kích động nắm lấy tay Lý Mộng Đình: “Thằng đó nói thế thật sao?”
“Còn có thể là giả sao?”
Lý Mộng Đình đắc ý: “Cháu thấy hắn ta biết mình tiêu rồi nên muốn phá cho nát luôn.”
Châu Chí Kiên cau mày suy nghĩ: “Cậu ta tự tin như thế, chẳng lẽ có mánh khoé gì sao?”
“Nó thì có gì chứ?”
Châu Mỹ Ngọc cười lạnh: “Nó chỉ quen vài người bạn lợi hại thôi, nhưng bạn bè cũng không thế mãi giúp nó được. Thế nên con dám cược, nhất định ngày mai thằng đó không thể khởi công đâu!”
Nghe thế, Châu Chí Kiên liền cảm thấy nhẹ nhõm, không còn nghĩ linh tinh nữa.”
“Nhưng mà ba cần chú ý một chút.”
Châu Mỹ Ngọc nói tiếp: “Bây giờ trong tay hắn có 2640 tỷ, còn có nhân viên tài vụ của tập đoàn Lệ Tinh quản tiền nữa. Đó là một số tiền không nhỏ, nếu Vương Nhất bảo Lý Thiên Dương dùng khoản tiền này….”
Châu Chí Kiên gật đầu, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Lập tức hạ lệnh, tất cả mọi công nhân của các ngành nghề đều không được tới công ty Áo Tân làm việc! Thế lực của nhà họ Châu ở cái đất Thiên An này vẫn còn đó.”
Châu Mỹ Ngọc liền vui mừng khôn xiết: “Thế này thì không thể nào thấy bại được rồi.”
“Truyền lệnh xuống đi, tám giờ sáng mai, toàn bộ người nhà họ Châu cùng đi tới công ty Áo Tân!”
Châu Chí Kiên vung tay, mặt mày đỏ gay mà ra lệnh.
“Vâng thưa gia chủ!”
Tất cả con cháu trực hệ đều hưởng ứng.
Nhà họ Châu tràn ngập tiếng cười, chỉ chờ ngày mai nhanh đến.
Sáng hôm sau, tất cả người trong nhà họ Châu đều tập hợp rồi rồng rắn kéo nhau đến công ty Ẩn Long.
Khi bọn họ đến nơi thì Vương Nhất và Lý Thiên Dương đều đã có mặt và đứng giữa khoảng đất trống rộng lớn.
“Vương Nhất, mày nói khởi công đâu?”
Vừa xuống xe, Châu Mỹ Ngọc liền hùng hổ bước tới rồi đưa mắt nhìn quanh. Một bóng người, một thiết bị đều không có, bà ta không nhịn được mà bật cười: “Đây là “khởi công” mà mày nói sao? Tao có thể hiểu là hai người “khởi công” không?”
“Hahaha….”
Vừa nói dứt câu, tất cả người nhà họ Châu đều không nhịn được mà bật cười.
“Vương Nhất, một mình mày mất mặt là đủ rồi, sao còn kéo ba tao theo?”
Lý Mộng Đình không thèm khách khí: “Mày có thấy cả nhà máy đều không có một bóng người không, mày khởi công thế nào? Tao thấy mày chỉ đang tự sỉ nhục bản thân thôi.”
“Khục khục.”
Lúc này, Châu Chí Kiên cũng đi tới trước mặt Lý Thiên Dương rồi ho khan vài tiếng: “Thiên Dương à, chúng ta đều là người một nhà mà, không cần phải làm loạn thế đâu, bọn ta cũng chỉ muốn giúp con thôi.”
Sau đó ông ta ngừng lại, rồi chỉ vào công ty Áo Tân đổ nát: “Con nhìn công ty của mình đi, một là không có người, hai là không có thiết bị, mà cả hai thứ này nhà họ Châu đều có. Nước sông không chảy ruộng ngoài, con giao dự án này cho bọn ta đi, bọn ta sẽ không bạc đãi con đâu, đúng chứ?”
Lý Thiên Dương trầm mặc nhìn về phía Vương Nhất.
Sáng hôm nay, cmt đã bảo ông đứng đợi ở mảnh đất trống này, nói lát nữa sẽ có người tới. Nhưng ông đã đợi rất lâu mà chẳng thấy bóng người nào. Đến ông ta cũng không khỏi nảy sinh hoài nghi.
Vương Nhất vẫn bình tĩnh như thế, anh lạnh nhạt trả lời: “Người sắp tới rồi, lát nữa mấy người sẽ thấy thôi.”
“Lời nói dối sắp bị vạch trần rồi mà còn không chịu thừa nhận.”
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất đầy kinh bỉ: “Hôm nay chắc chắn mấy người không thể khởi công rồi. ngoan ngoãn giao dự án cho nhà họ Châu đi. Nể mặt quan hệ của chúng ta, bọn tôi sẽ chia cho mấy người vài trăm triệu.”
Lúc này, Châu Mỹ Ngọc liền cản Lý Mộng Đình lại, ra hiệu cô ta không cần ép người như thế.
Sau đó, bà ta nhìn Vương Nhất rồi nói: “Bọn tao đã tới xem khởi công như đã hẹn rồi đấy. Nhưng khi nào thì người mới đến đây, chẳng lẽ họ cứ không tới thì bọn tao cứ phải đợi mãi ở đây với mày à?”
“Bọn tao bận lắm, thời gian là vàng bạc đấy, không thể cứ ở đây với mày được.”
Những người khác cũng lên tiếng chỉ trích. Thật ra bọn họ cố tình đó, chúng sớm biết Vương Nhất căn bản không tuyển được người, bây giờ đang bị vả mặt đó.
Chúng muốn xem cảnh tượng Vương Nhất hoàn thành không nổi sẽ mất mặt đến nhường nào.
Nhưng Vương Nhất không biết tự giác ngộ, anh liếc nhìn đồng hồ rồi nghiêm túc nói: “Sắp tới rồi, ba phút nữa.”
Châu Mỹ Ngọc càng cười lớn hơn: “Được, tao cho mày thêm ba phút nữa. Nếu ba phút sau mà mấy người vẫn chưa khởi công thì phải giao dự án này cho nhà họ Châu.”
“Đương nhiên.” Vương Nhất mỉm cười.
Rất nhanh, ba phút đã trôi qua nhưng vẫn không có một bóng người.
Châu Mỹ Ngọc cười lạnh nhìn về phía Vương Nhất: “Ba phút rồi đó, mấy người vẫn không thể khởi công, giao dự án cho nhà họ Châu đi------“
Ầm ầm ầm-----
Bà ta còn chưa nói xong thì một chuỗi âm thanh inh tai nhức óc từ trên trời truyền đến.
Một cái bóng cực lớn lướt qua.
Mọi người bất giác ngẩng đầu rồi lập tức sững sốt.
Một chiếc máy bay đang dừng trên đầu họ.