Ầm ầm ầm---
Một chiếc trực thăng đậu cách đó không xa, từng cỗ máy được đưa vào công ty Áo Tân khiến bọn nhà họ Châu ngẩn người.
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc hết đỏ rồi lại trắng như vừa bị ai tát. Châu Chí Kiên cũng xanh mặt, thịt trên mặt ông ta giật giật không ngừng.
Dùng trực thăng để vận chuyển thiết bị?
Thế phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ.
Châu Chí Kiên không thể tưởng tượng nổi, ông ta dụi mắt quay đầu nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất đã đi tới hiện trường rồi vẫy tay: “Phiền mấy người tránh đường, nhiều người quá chiếm chỗ lắm, hay mấy người ra ngoài đi?”
“…..”
Nghe thế, huyết áp Châu Chí Kiên đột ngột tăng vọt, ông ta tức tới run bần bật.
Người nhà họ Châu bị đuổi ra ngoài, trơ mắt nhìn về phía công ty Áo Tâm, muốn người có người, muốn thiết bị có thiết bị.
Vương Nhất đã nói ngày mai có thể khởi công, kết quả là không ngờ nó lại mang người và thiết bị tới thật.
Châu Chí Kiên không nhịn nổi mà tát thẳng vào mặt Châu Mỹ Ngọc, ông ta tức giận nói: “Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao bỗng có nhiều người như thế hả!”
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng rất khó coi, bà ta không dám nói lời nào.
Bản thân bà ta cũng thấy khó tin, sao Vương Nhất lại có thể gọi nhiều công nhân tới như thế?
Lũ người nhà họ Châu như đồ ngốc, họ đứng sững trước cửa công ty Áo Tân, hứng nắng hứng gió như gác cửa.
Bọn họ vốn tới đây để xem Vương Nhất mất mặt cơ mà, sao cuối cùng, người mất mặt lại thành bọn họ chứ.
Hơn nữa, điều khiến bọn họ ngạc nhiên chỉ mới bắt đầu thôi.
Sau khi xuống xe, tất cả công nhân đều không hề chạy loạn mà xếp hàng ngay ngắn như đang đợi ai đó.
Lý Thiên Dương cũng hoàn hồn, ông ta nhìn cnt, khó tin hỏi: “Mấy người này là do con tuyển à?”
Vương Nhất không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn ông ta.
Có vài chuyện không cần nói nhiều, ai hiểu sẽ tự hiểu.
Ngay lúc này, một chiếc BMW thương vụ tiến vào công ty Áo Tân.
Bọn người nhà họ Châu lần lượt quay đâu, lần này lại là gì đây?
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông bước xuống, thong dong tiến vào công ty Áo Tân.
Sau khi nhìn rõ một người trong số đó, bọn Châu Mỹ Ngọc Lý Mộng Đình đều tái mặt.
“Không ngờ là ông chủ của toà nhà Quốc Tế, Tăng Quốc Vinh?!”
Khi bọn họ định quay đầu lại hỏi Châu Chí Kiên thì phát hiện ông ta đang nhìn chằm chằm người đàn ông còn lại.
Ông ta sững người như hoá đá tại chỗ, lắp bắp nói.
“Người đó, người đó là….”
“Ba, người đàn ông còn lại là ai?” Châu Mỹ Ngọc tò mò hỏi.
Chát-----
Châu Chí Kiên cho Châu Mỹ Hoà một cái bạt tai, ông ta mắng to: “Im mồm, phải gọi là ông chủ Hồ!”
“Ông chủ Hồ? Ông chủ Hồ là ai?”
Tuy Châu Mỹ Hoà cảm thấy rất uất ức nhưng không dám kêu oan, hai mắt bà ta tràn đầy hoang mang.
Châu Mỹ Ngọc nhớ ra gì đó, bà ta tái mặt: “Chẳng lẽ là tỉ phú Thiên An-Hồ Hoàng Việt?”
“Đúng vậy!”
Châu Chí Kiên thở gấp, ông ta sắp nghẹt thở rồi: “Sao tỉ phú Thiên An và chủ nhân của Toà nhà Quốc tế lại đến cái công ty nhỏ này?”
Tuy nhà họ Châu là gia tộc hàng đầu Thiên An nhưng còn chẳng lọt vào mắt Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đâu.
“Con hiểu rồi!”
Lý Mộng Đình bỗng tự cho mình thông minh: “Nhất định là họ tới vì ông.”
“Vì ông? Tại sao?” Châu Chí Kiên hơi mất tự nhiên.
“Ông nghĩ mà xem!”
Lý Mộng Đình phấn khích nói: “Trong tất cả những người ở đây, ai là người từng gặp tỉ phú Thiên An, còn từng nói chuyện với ông ta? Chẳng phải chỉ có một mình ông sao?”
Nghe thế, mặt mày Châu Chí Kiên bỗng tươi tỉnh hẳn lên, ông ta tự lẩm bẩm: “Lần trước ông từ gặp ông chủ Hồ từ xa, chẳng lẽ lúc đó ngài ấy đã chú ý đến ông rồi?”
“Đây đúng là chuyện vui của nhà họ Châu.”
Châu Mỹ Ngọc đứng cạnh nói tiếp: “Ba, con thấy ba nên tới chào hỏi đến khiến ông chủ Hồ có thêm ấn tượng về nhà họ Châu.”
“Ừ, có lý.”
Châu Chí Kiên suy nghĩ một lúc rồi hít thở vài hơi điều chỉnh trạng thái thật tốt, sau đó đi về phía hai người Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt.
Sau khi Tăng Quốc Vinh gia nhập thương hội Hồng Ưng, địa vị của ông ta đã tăng cao không ít nên thường đi cùng với Hồ Hoàng Việt.
Tăng Quốc Vinh muốn học hỏi từ Hồ Hoàng Việt, còn Hồ Hoàng Việt cũng biết Tăng Quốc Vinh vì cơ duyên của ông chủ mới gia nhập thương hội Hồng Ưng nên muốn thông qua Tăng Quốc Vinh mà gặp ông chủ nhiều hơn. Thế nên hai người mới cùng tới.
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ thì một lão già bỗng xông ra trước mặt hai người rồi kích động hỏi: “Ngài là tỉ phú Thiên An, giám đốc Hồ đúng không?”
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh nhìn nhau: “Lão Tăng, người của ông à?”
“Chưa từng gặp qua.” Tăng Quốc Vinh lắc đầu.
Châu Chí Kiên lập tức tự giới thiệu: “Tôi là người nhà họ Châu ở Thượng Thành, lúc trước tôi từng có cơ hội gặp ngài….”
“Chưa nghe qua bao giờ!”
Hồ Hoàng Việt lạnh lùng liếc nhìn Châu Chí Kiên, sau đó hoàn toàn mất hứng.
“Ai thèm quan tâm ông là người nhà họ Châu hay nhà họ Dương, đừng có chắn đường.”
Tăng Quốc Vinh cũng quát lên rồi đẩy Châu Chí Kiên sang một bên, hai người tiếp tục bước vào trong công ty Áo Tân.
“Ba, sao thế…..”
Bọn Châu Mỹ Ngọc vội bước tới thì thấy hai mắt Châu Chí Kiên đờ ra như vừa mới bị đả kích nặng nề.
“Cậu Vương!”
Một bên khác, Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt vội đi tới trước mặt Vương Nhất rồi cung kính chào hỏi.
Giọng nói rất lớn, truyền thẳng vào tai của bọn người nhà họ Châu.
Bọn họ đến gần rồi trợn trừng mắt như gặp quỷ giữa ban ngày.
Tỉ phú Thiên An Hồ Hoàng Việt, chủ nhân toà nhà Quốc Tế Tăng Quốc Vinh, hai người đứng đầu giới thương nghiệp Thiên An đang kính cẩn cúi người trước Vương Nhất.
Lý Thiên Dương hoảng sợ, ông không ngờ tỉ phú Thiên An Hồ Hoàng Việt, chủ nhân toà nhà Quốc Tế Tăng Quốc Vinh lại đến công ty của mình, Lý Thiên Dương thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy: “Tăng tổng, Hồ tổng!”
Còn Vương Nhất ngồi trên ghế chỉ bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Trên mặt Hồ Hoàng Việt là nụ cười nịnh nọt: “Cậu Vương, tất cả công nhân đều đã đến các cứ điểm lớn. Rất nhiều công ty trong ngành chế tạo tự nguyện đóng góp nhà máy cho Áo Tân sử dụng, một trăm nghìn công nhân đã khởi công cùng lúc.”
Đoàng------
Nghe thế, cả bọn người nhà họ Châu như vừa bị sét đánh, toàn thân run bần bật.
Tất cả cứ điểm lớn?
Một trăm nghìn người khởi công cùng lúc?
Lúc này, bọn họ mới biết tại sao trăm nghìn công nhân lại đáp xuống Thiên An, thì ra là do tỉ phú Thiên An Hồ Hoàng Việt cử đến.
Đồng thời, bọn họ cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất. Nghĩ thế nào cũng không ra tại sao Vương Nhất có thể mời được Hồ Hoàng Việt?!
“Con hiểu rồi, là do người phụ nữ bên cạnh Vương Nhất!”
Bỗng sắc mặt Lý Mộng Đình thay đổi, cô ta nói ra suy đoán của mình.
“Người phụ nữ nào?” Châu Chí Kiên chưa từng gặp Lãnh Nhan, không hề biết tới sự tồn tại của người này.
Nhớ tới người phụ nữ kia, Lý Mộng Đình hơi sợ hãi: “Cô ta như một hồn ma luôn theo sau thằng phế vật kia, nếu cô ta không nói thì chắc chẳng ai phát hiện ra sự tồn tại của cô ta đâu. Thân phận của cô ta rất thần bí, sếp của quân khu Thiên An còn phải cung kính với cô ta.”
“Cái gì?!”
Nghe tới đây, Châu Chí Kiên cũng sợ rồi. ánh mắt ông ta lại rơi lên người Vương Nhất.
Một thằng phế vật lại có một người vừa thần bí vừa quyền lực đi theo. Người như thế còn có thể gọi là “phế vật” sao?
“Mỹ Ngọc, kể từ hôm nay, con phải tiếp tục ở lại nhà họ Lý, không được về nhà họ Châu nữa!”
Nghĩ tới đây, Châu Chí Kiên lập tức quay sang nói với Châu Mỹ Ngọc.
Châu Mỹ Ngọc tái mặt: “Tại sao?”
“Thằng Vương Nhất đó không đơn giản, hơn nữa, nhất định Lý Thiên Dương cũng là một nhân vật quan trọng nào đó!”
Châu Chí Kiên nghiêm mặt: “Nhiệm vụ của con là điều tra rõ chuyện này, xem thử có thể lợi dụng được gì không!”
Nghe thế, cmv liền sốt sắng: “Ba, chẳng lẽ chúng ta cứ cho qua như thế sao? Nếu ông ta hợp tác với Lệ Tinh thì sau này sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta đó!”
“Ba biết, chắc chắc ba sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Châu Chí Kiên lạnh lùng nói: “Ở rể thì phải biết thân biết phận của một thằng ở rể. Ba nhớ hình như thằng Vương Nhất kia có thù với nhà họ Kim đúng không?”
Châu Mỹ Ngọc lập tức hiểu ý của ông: “Ba muốn nhà họ Kim đối phó với Vương Nhất sao?”
Châu Chí Kiên cười lạnh: “Thằng Vương Nhất đó là một biến số cần phải bị trừ khử. Chúng ta không xử lý nó được, chẳng lẽ nhà họ Kim còn không xử lý được sao?”