"Có vẻ có lý..."
Nghe Châu Chí Kiên phân tích, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đều ngơ ngác nhìn nhau.
Trước đây bọn họ chỉ quan tâm đến việc đuổi sao Tang Môn, Vương Nhất kia ra khỏi cửa, vì thế đã không để ý đến sự biến hóa ‘từ cái mục nát thành thần kỳ’ kia của Vương Nhất, hoặc nói cách khác là căn bản không nghĩ đến phương diện đó.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Châu Chí Kiên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói ra bốn chữ: "Lấy lòng cậu ta.”
"Cái gì?"
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa lập tức thay đổi cực lớn.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bọn họ bắt đầu nhao nhao phàn nàn với vẻ bất mãn.
"Ông, ông đưa ra ý tưởng quái quỷ gì vậy, lại còn muốn cháu đi lấy lòng tên phế vật đó.”
"Đúng vậy, cậu ta đã hại bọn con phải chịu nhiều đau khổ như vậy, con ghét cậu ta còn không kịp nữa là.”
"Không được không được, đổi cách khác đi."
"..."
"Câm miệng hết cho ta!"
Châu Chí Kiên gào lên một tiếng, đám người Châu Mỹ Ngọc lập tức ngớ người ra.
"Dùng cái đầu heo của các người mà suy nghĩ cho kỹ.”
Châu Chí Kiên nói tiếp: "Tại sao các người lại bị tên Vương Nhất đó làm nhục hết lần này đến lần khác, chính là bởi vì các cô căn bản không hiểu gì về cậu ta, phải hiểu rõ nội tình bên trong cậu ta, chúng ta mới có thể tùy bệnh mà bốc thuốc.”
Phải nói rằng Châu Chí Kiên nói rất đúng, chỉ có hiểu rõ Vương Nhất, mới có thể biết bệnh mà bốc thuốc.
“Thế nhưng, cháu vẫn không thể kéo mặt mũi xuống.” Lý Mộng Đình nghiến răng, nói.
"Mộng Đình."
Châu Chí Kiên nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt hòa dịu: "Theo ông thấy cháu mới là người dễ thành công nhất.”
“Cháu? Tại sao?” Lý Mộng Đình sững sờ trong giây lát.
"Không phải là tên Vương Nhất kia thích cháu sao?”
Châu Chí Kiên nói: "Trong lòng cậu ta, cháu nhất định là người đặc biệt, nếu cháu có thể kéo thể diện xuống, tu sửa mối quan hệ với cậu ta, trở lại như trước đây, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.”
Châu Mỹ Ngọc cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, trước kia không phải tên phế vật đó rất mê đắm con sao?”
Lý Mộng Đình không thể lay chuyển, chỉ đành bất chấp đồng ý: “Vậy được...”
"Nếu cháu làm được việc này, ông sẽ thưởng cho cháu một căn biệt thự hướng sông.”
"Thật sao?”
Nghe thấy biệt thự hướng sông, ánh mắt của Lý Mộng Đình lập tức trở nên nhiệt huyết.
"Còn có thể giả sao?”
Châu Chí Kiên đột nhiên nói: "Đúng rồi, cháu và cậu Trần Cảnh kia thế nào rồi?”
Soạt...
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của tất cả các thành viên nhà họ Lý trở về nhà mẹ đẻ đều thay đổi rõ rệt.
"Chuyện này……"
Khi Lý Mộng Đình đang lưỡng lự không biết nói ra thông tin về cái chết của Trần Cảnh như thế nào cho khéo, Châu Chí Kiên bật cười haha, xua tay nói: "Được rồi, ông không hỏi nữa, chuyện của bọn trẻ các cháu, tự mình xem xét mà làm, đợi cơ hội thích hợp thì theo ông đến nhà họ Trần một chuyến, xác định hôn sự.”
"Được, được ạ...”
Khuôn mặt của Lý Mộng Đình đầy vẻ khó xử, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Châu Chí Kiên dẫn theo người của nhà họ Châu rời đi, Lý Mộng Đình liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc: "Mẹ, phía bên nhà họ Trần, phải giải thích thế nào?”
"Có thể giấu bao lâu thì giấu, hơn nữa, người cũng không phải do chúng ta giết, chúng ta sợ cái gì?”
Châu Mỹ Ngọc nói với vẻ hung dữ: "Nhiệm vụ cấp thiết hiện tại chính là tìm hiểu rõ nội tình của tên phế vật kia.”
Công ty Áo Tân đã hoạt động trở lại, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng nhanh chóng rời đi rồi.
Vương Nhất nhìn Lý Thiên Dương: “Ba, chúng ta cũng về nhà thôi.”
Lý Thiên Dương gật đầu, mặc dù trong lòng có hàng vạn câu hỏi nhưng ông ta cũng không hỏi ra.
"Này, đợi một chút..."
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của Châu Mỹ Ngọc.
Châu Mỹ Ngọc dẫn theo đám người Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa đuổi lên, theo sau Vương Nhất và Lý Thiên Dương.
Lý Thiên Dương định hỏi, nhưng Vương Nhất đã đi trước một bước, híp mắt lại quan sát bọn họ.
"Các người không về nhà mẹ đẻ, theo qua đây làm gì?”
"Cậu..."
Châu Mỹ Ngọc vừa muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới lời nói của Châu Chí Kiên, bà ta bèn nén lửa giận xuống, nặn ra một nụ cười, nói: “Đương nhiên là cùng nhau về nhà rồi.”
Châu Mỹ Ngọc lại nói với vẻ mặt chân thành: "Tiểu Nhất, dì biết, trước đây dì có chút khắt khe với con, ở tại đây, dì xin lỗi con, mong con đừng tức giận.”
Lời này vừa được nói ra, Vương Nhất cũng có chút kinh ngạc, hôm nay mặt trời mọc đàng Tây sao? Châu Mỹ Ngọc lại nói chuyện với anh như vậy?
Lý Thiên Dương cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Châu Mỹ Ngọc, với tính khí của bà ta, không phải chỉ mong Vương Nhất rời đi sao?
Chỉ thấy Châu Mỹ Ngọc nói tiếp: "Dì nói với con một câu từ tận đáy lòng, trước đây dì sợ con dốt nát kém cỏi, là sâu mọt trong nhà nên mới muốn đuổi con đi, nhưng hiện tại phát hiện con không phải là người như vậy, dì hứa với con sau này sẽ không đuổi con đi nữa.”
Vương Nhất rời vào trầm tư, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Dì, những lời dì vừa nói đều là thật sao?”
"Từng câu từng chữ đều là lời từ tận đáy lòng.”
"Không chỉ dì mà Mộng Đình, Mỹ Hòa cũng biết sai rồi.”
Vừa nói, Châu Mỹ Ngọc đẩy bọn họ một cái.
Lý Mộng Đình bị đẩy ra, vẻ mặt đầy khó xử, tầm mắt trôi dạt đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt Vương Nhất.
"Chuyện này, trước đây em có nói nhiều lời quá đáng với anh, xin lỗi.”
Mặc dù không biết tại sao Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhưng Vương Nhất vẫn xua tay, nói: "Không sao, tôi không để bụng.”
Lý Mộng Đình nghe thấy vậy cũng vui mừng, tiến một bước và nói: “Vậy sau khi tan làm anh có rảnh không, em muốn mời anh ăn cơm.”
Cô ta nghĩ rằng Vương Nhất nhất định sẽ không do dự mà đồng ý với lời mời tử tế của mình.
Thế nhưng, lời nói này lại gây sự chú ý với Vương Nhất, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi sang bình thản: “Cô có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui, thế nhưng, ăn cơm thì không cần.”
Nói xong, anh đi qua người Lý Mộng Đình.
Hai mắt Lý Mộng Đình đờ đẫn, tiếp theo, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cô ta đã bị từ chối.
Cô ta nghe ra được một cảm giác xa cách nồng đậm từ trong lời nói của Vương Nhất.
Giống như câu nói mà trước kia Vương Nhất đã từng nói.
Tất cả đều không thể quay lại nữa.
Ánh mắt của Lý Mộng Đình dần trở nên tối sầm, nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Là một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp, cô ta không cho phép loại chuyện này xảy ra.
"Vương Nhất, tôi không tin anh chưa từng thích tôi.”
Lý Mộng Đình gần như nghiến chặt răng mà nói ra câu này.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ở trong tòa nhà Quốc Tế đến năm giờ, Vương Nhất mới đi thang máy xuống.
Đã đến giờ tan làm, khắp nơi đều có thể nhìn thấy nhân viên của các công ty tan sở.
Lúc này, nghe thấy có ai đó gọi tên mình ở phía sau.
"Vương Nhất..."
Vương Nhất quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đã thấy Lý Mộng Đình đang đứng ở cửa tòa nhà Quốc tế.
Anh nhíu mày, lúc Vương Nhất vốn định coi như không nhìn thấy mà đi qua, Lý Mộng Đình đã bước lên trước.
"Cuối cùng anh cũng tan làm rồi.”
Lời nói của cô ta rất dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ chua ngoa trước đây.
Lông mày của Vương Nhất càng nhíu chặt hơn: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
"Nhất định phải có chuyện gì em mới có thể tìm anh sao? Lúc không có chuyện gì thì không được tìm anh?”
Lý Mộng Đình bĩu môi bất mãn: "Trước đây ngày nào anh cũng đến tìm em.”
"Tôi cũng nói rồi, đó là trước đây, không phải bây giờ.”
Vương Nhất lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái: "Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh đi ngang qua người Lý Mộng Đình.
"Anh... đứng lại cho tôi!"
Lý Mộng Đình thở gấp, sự phát triển của sự việc dường như không giống như cô ta nghĩ.
Vốn dĩ trong lòng cô ta nghĩ rằng, nói thế nào mình cũng là thanh mai trúc mã với anh, trước đây hầu như ngày nào cũng ở cạnh nhau, cho dù lớn rồi, tình cảm có chút phai nhạt nhưng dù sao cũng có một vị trí riêng cho mình, không ngờ rằng Vương Nhất lại lạnh lùng bước đi như vậy.
Lý Mộng Đình giẫm đôi giày cao gót, nổi giận đùng đùng đuổi theo Vương Nhất.
Ông nội bảo cô ta lấy lòng Vương Nhất, Lý Mộng Đình cũng muốn xem xem sức hấp dẫn của cô ta như thế nào.
Vương Nhất càng không quan tâm đến cô ta, cô ta càng muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vương Nhất.
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất, đột nhiên kiễng chân lên, nhắm mắt lại, áp đôi môi đỏ mọng lên khuôn mặt Vương Nhất.
Trong lúc nhắm mắt, cô ta có chút đắc ý mà nở nụ cười, không có người đàn ông nào có thể từ chối nụ hôn nồng cháy của một đại mỹ nhân.
Anh thích mình, từ nhỏ đã như vậy, lớn lên cũng như vậy, giống như thích nữ thần trong mộng...
Bốp...
Lúc trong lòng Lý Mộng Đình đang nghĩ như vậy, đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan.
Sau đó, Lý Mộng Đình liền cảm thấy đau rát ở má.
Cô ta mở mắt ra, thứ nhìn thấy chính là đôi mắt lạnh lùng đến tận xương tủy của Vương Nhất.
Giọng điệu của anh mang đầy sự chán ghét.
"Cô muốn chết?”