Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 107: Bất cứ chuyện gì phải nghĩ xem mình có xứng hay không




Lý Mộng Đình ôm lấy mặt, ngơ ngác nhìn Vương Nhất đang đầy vẻ lạnh nhạt, không nói nổi một câu.
Tình hình lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Ông nội bảo cô ta lấy lòng Vương Nhất, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là lợi dụng ưu thế vốn có của mình: sắc đẹp.
Cô ta là một mỹ nhân nổi tiếng khắp xa gần, cộng thêm việc cô ta cho rằng trước đây Vương Nhất thích mình, cô ta chỉ cần búng ngón tay một cái, làm nũng một chút, Vương Nhất sẽ cưng chiều mình.
Sao... lại dám đánh mình?
Lý Mộng Đình từ từ khôi phục tinh thần, ánh mắt căm hận nhìn về phía Vương Nhất: “Anh, anh dám đánh tôi?”
"Xin cô hãy tự trọng."
Vương Nhất lạnh lùng nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
Chính ánh mắt đó khiến Lý Mộng Đình run rẩy toàn thân, mồ hôi nhễ nhại.
Cô ta cảm thấy mình bị khóa chặt bởi luồng sát khí vô tận, bị ném vào một hố đen không chút âm thanh.
Ai mà biết được, hành động này của Lý Mộng Đình đã chạm mạnh vào vảy ngược của Vương Nhất.
Trong lòng anh chỉ có một mình Lý Khinh Hồng, cơ thể của anh, linh hồn của anh, thậm chí mọi thứ của anh đều thuộc về Lý Khinh Hồng. Cô ta, Lý Mộng Đình, có tư cách gì mà dám hôn mình?
Đó chính là làm dơ bẩn mình, càng là sự phản bội đối với Lý Khinh Hồng!
Có lẽ ngay cả bản thân Lý Mộng Đình cũng không biết rằng hành động vừa rồi của cô ta đã khiến cô ta lướt ngang qua tử thần.
Má vẫn còn đau âm ỉ, Lý Mộng Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vương Nhất với vẻ căm phẫn.
Đột nhiên, cô ta hét lên.
"Vương Nhất! Anh là kẻ phụ lòng, đứng lại cho tôi!"
Lúc này đang là giờ tan làm cao điểm, tiếng hét này lập tức khiến những người xung quanh giật mình, ai nấy đều kinh ngạc nhìn qua.
"Tôi không toan tính đến tiền của anh, cũng không toan tính đến nhà của anh, phá bỏ đứa bé vì anh, anh lại muốn gạt tôi đi, không để anh đi thì anh lại đánh tôi, tại sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?”
Lý Mộng Đình tức giận chất vấn, viền mắt đỏ hoe, hệt như hình tượng của một nạn nhân.
Những lời này vừa được nói ra, hiện trường bùng nổ phản ứng.
"Loại người này sao xứng có bạn gái chứ?”
"Quá cặn bã rồi mà?"
"Người đàn ông này đối xử với cô như thế, cô còn theo anh ta làm gì?”
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Vương Nhất, bản thân đã bỏ qua cho cô ta rồi, cô ta lại còn cố tình làm bại hoại thanh danh của mình.
Thấy vậy, Lý Mộng Đình cũng báo thù thành công một nửa, cười khẩy: “Dám đánh tôi, đây chính là kết cục khi đắc tội với tôi.”
Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, anh chậm rãi quay người lại, từng bước tiến về phía Lý Mộng Đình.
Cảm nhận được khí thế trên người Vương Nhất, Lý Mộng Đình cũng giật mình, sắc mặt hơi thay đổi, vừa định quát mắng.
Lộc cộc, lộc cộc...
Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng, biến thành chạy như bay.
Một bóng người cao gầy, đi trước Vương Nhất một bước, xông tới trước mặt Lý Mộng Đình, tát mạnh vào mặt cô ta.
Bốp...
Cái tát giòn giã ngay lập tức che phủ sự ồn ào của hiện trường, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn người phụ nữ lao tới trước mặt Lý Mộng Đình kia.
"Đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám dụ dỗ người đàn ông đã có vợ trước công chúng, đây là có dụng ý gì, lương tâm bị chó ăn rồi sao?”
"Lại còn phá bỏ đứa bé rồi? Tôi nhổ vào, cô đúng là kẻ sống dưới đũng quần mà, có từng nghĩ đến đứa bé bị chết của cô không?”
Người phụ nữ cao gầy, tóc dài, khắp người tràn ngập khí chất thanh xuân chỉ có ở những thiếu nữ 28, lúc này cô ta đang nhìn Lý Mộng Đình đầy tức giận, miệng lưỡi nở hoa, mắng chửi Lý Mộng Đình.
"Tuyết Nhi? Sao em lại ở đây?"
Vương Nhất cũng sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô gái cao gầy này.
"Đàn ông đã có vợ?”
Những người xung quanh cũng đầy vẻ kỳ quái, bắt lấy từ then chốt nhất.
Lý Mộng Đình khôi phục lại tinh thần, bị mắng đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Lý Tuyết Nhi, nói: “Cô... cô là ai? Dám mắng chửi tôi?”
Lý Tuyết Nhi cười nhạt: “Mắng cô tính là gì, tôi còn dám đánh cô nữa đấy.”
Nói xong, lại tát một cái vào mặt của Lý Mộng Đình, đồng thời tay còn lại dùng sức túm lấy tóc cô ta, lập tức giật ra kha khá sợi, Lý Mộng Đình đau đớn bật khóc.
"Tôi cho cô quấy rầy anh rể tôi này, tôi cho cô quấy rầy anh rể tôi...”
"Xem tôi có đánh chết cô không, con đàn bà đê tiện này.”
Phụ nữ đánh nhau cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, không phải là tát thì là giật tóc, nhưng muốn nắm vững lại rất khó.
Mà Lý Tuyết Nhi lại là một chuyên gia trong lĩnh vực này, sau một hồi, Lý Mộng Đình đã hét lên đau đớn.
"Cô là ai, cô bị thần kinh à, tôi không quen biết cô.”
"Tôi là ai?"
Lý Tuyết Nhi không đánh nữa, từ trên cao nhìn xuống Lý Mộng Đình, cười khẩy mà nói: “Tôi là em vợ của anh ấy, người mà vừa rồi cô quấy rầy là anh rể tôi.”
Ồ...
Lời này vừa được nói ra, xung quanh liền ồ lên.
Lý Mộng Đình cũng nhìn về phía Vương Nhất với vẻ không thể tin nổi: “Anh kết hôn rồi?”
Vương Nhất vô cảm gật đầu.
Lập tức, sắc mặt của Lý Mộng Đình lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, nghĩ đến phản ứng trước đó của Vương Nhất cũng hợp tình hợp lý.
"Muốn cướp đàn ông với chị tôi, cô còn non lắm”
Lý Tuyết Nhi cười chế nhạo, miệng nói năng hùng hồn: “Sau này bất cứ chuyện gì phải nghĩ xem mình có xứng hay không, xấu không phải lỗi của cô nhưng ra ngoài phá hoại người khác, chính là lỗi của cô.”
"Cô...”
Lý Mộng Đình bị câu nói này chẹn họng, vốn muốn tự tin phản bác lại vài câu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Tuyết Nhi, cô ta đã hoàn toàn mất đi tự tin.
Mặc dù Lý Mộng Đình cũng được coi là một mỹ nhân nhưng so với chị em Lý Khinh Hồng, cô ta thua kém không chỉ một chút, đừng nói đến Lý Khinh Hồng, ngay cả Lý Tuyết Nhi, cô ta cũng không thể so sánh được.
Đột nhiên, sắc mặt cô ta biến đổi nhìn về phía Vương Nhất, không ngờ rằng Vương Nhất lại kết hôn rồi, em vợ lại xinh đẹp như vậy, vậy vợ của anh ta phải xinh đẹp như thế nào chứ?
Thật nực cười, bản thân lại còn muốn khiến Vương Nhất thần phục mình.
"Cho cô ba giây, biến khỏi tầm mắt tôi.”
Lý Tuyết Nhi nhìn Lý Mộng Đình, nói: "Sau này đừng có mà quấy rầy anh rể tôi, nếu không, tôi gặp lần nào đánh lần đó.”
Những lời này vô cùng ngang ngược, ngay cả Vương Nhất cũng nhìn cô ta thêm mấy lần, trong lòng bất lực.
Tại sao chị gái thì lạnh lùng tao nhã, giống như nữ hoàng băng giá cao cao tại thượng mà em gái lại có khí chất phàm tục như vậy?
Lý Mộng Đình che lấy mặt, nghiến răng, bò dậy khỏi mặt đất rồi rời đi với dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Lý Tuyết Nhi không khỏi tức giận, trong miệng lẩm bẩm: “Loại đàn bà này, chính là thứ rẻ tiền.”
“Được rồi, không phải là anh không đi với cô ta sao?” Vương Nhất tiến lên khuyên giải.
"Anh sẽ đi với cô ta sao?”
Lý Tuyết Nhi nhìn Vương Nhất một cái, nói: “Nếu anh làm như vậy thật thì em thật lòng nghi ngờ rằng mắt của anh rể có vấn đề.”
Vương Nhất nhìn Lý Tuyết Nhi với vẻ nghiêm túc: “Tuyết Nhi, anh sẽ không bao giờ phụ lòng chị em, anh sẽ cho cô ấy hạnh phúc...”
“Được rồi, được rồi, em chỉ thuận miệng nói thôi, sao anh lại nghiêm túc như vậy?” Lý Tuyết Nhi nhìn Vương Nhất với vẻ kinh ngạc.
"Đúng rồi, sao em lại đến tòa nhà Quốc Tế?”
Lúc này Vương Nhất mới hỏi lý do tại sao Lý Tuyết Nhi lại ở đây: "Đến tìm chị em?”
Lý Tuyết Nhi cười nói: "Cũng tính là như vậy, nhưng chủ yếu là đến đây tìm anh.”
"Tìm anh? Tìm anh có chuyện gì?”
Lý Tuyết Nhi không nói mà quay người lại rồi vẫy vẫy tay.
Sau đó, một cô gái nhỏ nhắn dễ thương có chút ngại ngùng đến bên cạnh Lý Tuyết Nhi.
"Xem ai tới đây?”
“Tiểu Thắm?” Vương Nhất kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh Lý Tuyết Nhi.
Đó không ai khác chính là Tô Thắm, con gái nuôi của bác Trương.
“Anh Vương Nhất.” Tô Thắm rụt rè gọi một tiếng, không dám đối mặt với ánh mắt của Vương Nhất.
“Tiểu Thắm hiện tại đã đi học lại rồi.” Tuyết Nhi đứng bên cạnh cười nói.
"Có thật không?"
Vẻ vui mừng hiếm có hiện lên trên gương mặt Vương Nhất: "Đó thực sự là điều đáng mừng."
"Vì vậy, bọn em đến đây tìm anh đó.”
Lý Tuyết Nhi cười khanh khách: “Nhân tiện xin ý kiến chỉ thị của chị em cho chúng em mượn anh một buổi tối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.