Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 109: Dùng tay mò




Tay Vương Nhất từng chút từng chút tăng thêm lực, biểu cảm của người đàn ông đầu đầu vàng kia trở nên đau khổ, cả người run rẩy.
“Sắp đứt rồi, tay tôi sắp đứt rồi!”
“Mau buông tay ra!”
Người đàn ông đầu vàng đau đớn hét lên liên tục, cố gắng giãy giụa.
Mấy người đàn ông vênh váo, không đứng đắn ở bên cạnh, cũng bị sát khí trên người Vương Nhất dọa sợ, nhất thời, sững sờ ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này, khiến những khách hàng khác trong quán và nhân viên phục vụ khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc, đây là một tên ác bá, người đàn ông này lại ra tay độc ác như vậy…
“Anh rể!”
Lý Tuyết Nhi nhìn hành động của Vương Nhất, lập tức kích động hét lên.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thắm cuối cùng cũng vững vàng hạ xuống, cô ta cảm thấy trên người anh Vương Nhất có một loại ma lực thần kỳ, giống như chỉ cần anh đến, tất cả yêu ma quỷ quái đều phải tránh đi.
“Mấy tên ngu ngốc này, còn ngây người ra đấy làm gì, còn không mau cứu ông đây!”
Người đàn ông đầu vàng cảm thấy tay mình sắp đứt rồi, cắn răng chịu đựng đau đơn, quay đầu lại, đầu toàn là mô hôi, mắng chửi.
Những tên đi cùng khác lần lượt hoàn hồn lại.
“Người ở đâu, dám động vào anh Cẩu, không biết mảnh đất này là do anh Cẩu bảo kê sao?”
“Đánh cho anh ta tàn phế đi!”
Mấy người đàn ông vẻ mặt không lương thiện nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, nói kháy muốn ra tay.
Bịch….
Vương Nhất đá mạnh vào bụng của một người đàn ông, lập tức đá bay anh ta ra mấy mét, bay thẳng ra khỏi quán lẩu.
Đồng thời, một tay đập lên bàn, lập tức một cái bát sắt chứa đầy nước canh bị phản lực làm dao động đến mức bay lên, dưới ánh mắt của rất nhiều khách hàng, hất thẳng về phía những người khác.
Nước canh nóng, giống như nham thạch nóng chảy hất lên mặt bọn họ.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang kên khắp nơi.
Mặt của tất cả những người kia đều bị nóng đỏ lên, trên mặt nóng đến mức xuất hiện một vết rộp máu, nằm trên đất đau khổ than khóc không ngừng.
Bên trong quán lẩu lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt không thể tin được.
Một chiêu một cách thức đã giải quyết tất cả những người kia, cái này cũng quá mạnh rồi?
Anh Cẩu khuôn mặt cũng tràn đầy sự kinh ngạc, trợn tròn mắt, hơi thở đột nhiên mềm đi: “Hiểu nhầm, đây chỉ là hiểu nhầm….”
“Hiểu nhầm?”
Vương Nhất cười khẩy một tiếng nói: “Tôi thấy không giống như hiểu nhầm.”
Vẻ mặt anh Cẩu có chút thay đổi, biết không có được một lời giải thích thỏa đáng sẽ không đi được, dứt khoát không giả vờ nữa, nhìn Vương Nhất hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”
Vương Nhất mặt không biểu cảm liếc nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, thờ ơ hỏi: “Không nghe thấy lời nói lúc nãy của tôi sao, mò lên.”
Lập túc, tất cả mọi người đều nhìn về phía giữa nồi lẩu, ngoài nguyên liệu ở dưới đáy nồi lẩu đang sôi sùng sục, còn có chiếc điện thoại của Tô Thắm nổi lên, đã không còn dùng được nữa.
Mặt anh Cẩu lập tức thay đổi, đột nhiên nghiến răng: “Được!”
Nói xong, cầm đũa lên, chuẩn bị gắp điện thoại trong nồi lẩu lên.
Tõm….
Nhưng, vừa mới gắp lên, đã bị Vương Nhất làm rơi xuống.
“Tôi có nói để anh dùng đũa gắp sao?”
Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn anh Cẩu, giọng điệu lạnh lùng, ác liệt: “Dùng tay mò.”
Shhh!
Câu này vừa được nói ra, cả quán lẩu yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng hít khí lạnh.
Anh Cẩu liếc nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên một tia tức giận: “Vừa phải thôi, đừng quá đáng!”
Lý Tuyết Nhi phía sau vừa nghe thấy, sắc mặt cũng hơi thay đổi, anh rể quá tàn nhẫn rồi? Lại bắt người ta dùng tay mò.
Tay không mò vào nồi lẩu, ngoại trừ không muốn tay nữa!
Những tên côn đồ bị ngã xuống đất kia cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt sợ hãi, giật mình run rẩy.
“Anh Vương Nhất, hay là bỏ đi?”
Sắc mặt Tô Thắm lo lắng nhìn Vương Nhất, khẽ nói: “Đừng vì những người này mà ảnh hướng đến tâm trạng ăn cơm.”
“Tiểu Thắm, chuyện này em đừng quan tâm, để anh giải quyết.”
Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười gần như lạnh lùng, hà khắc.
Lý Tuyết Nhi ở phía sau chấn động tâm thần, giây phút này, ngay cả cô ta cũng không phát hiện ra, cô ta đang nhìn bóng lưng của Vương Nhất với ánh mắt si mê.
Cô ta cũng đã nhìn thấy Vương Nhất lộ ta biểu cảm này, lúc cô ta chìm sâu vào rắc rồi, là Vương Nhất, đã kéo cô ta lên bờ, cứu cô ta.
“Mò!”
Vương Nhất đột nhiên hét lên, lập tức giống như tiếng sấm nổ, anh Cẩu bị dọa sợ đến mức cả người chấn động, khuôn mặt tái nhợt.
Anh ta thò một tay ra, giơ về phía nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Vừa chạm vào mép nồi lẩu, một luồng nhiệt lượng đủ để làm da anh ta bị phỏng phả vào mặt, khiến cho anh ta rụt tay lại giống như chạm vào điện.
Lúc nói chuyện, giọng nói đã mang theo sự nghẹn ngào: “Tôi không làm được!”
“Không làm được, tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?”
Đôi mắt Vương Nhất tràn đầy sát khí, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Anh dùng tay không mò vào nồi lẩu, giống như thiếu tôi một tay, tôi chặt đứt một tay của anh, thả anh đi, chọn đi.”
Hơi nóng từ nồi lẩu vẫn không ngừng phả ra, nhưng những người ở đó không hiểu sao lại lạnh toát cả người, tóc vàng bị dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.
“Tôi đếm đến ba, nếu như anh không mò, tôi sẽ giúp anh mò.”
Giọng điệu của Vương Nhất rất bình thường, nói với anh Cẩu, giống như đang nói một chuyện nhỏ, không đáng để nói đến.
“Ba.”
Trong quán lẩu yên tĩnh vang lên tiếng đếm số lạnh lùng.
Anh Cẩu dường như đã sợ đến mức bị ngốc, không động đậy.
“Hai.”
Anh Cẩu vẫn không động đậy.
“Một!”
Ánh mắt Vương Nhất lạnh đi, ra tay nhanh như chớp.
Lúc nắm lấy tay anh Cẩu, anh Cẩu giống như đang kề cận với sự sụp đổ, hét lên một tiếng.
“Tôi mò, tôi mò!”
Dứt lời, anh ta xắn tay áo lên, nghiến răng, dưới ánh mắt sợ hãi của rất nhiều người, đưa tay về phía trong nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Giây tiếp theo, ở đó vang lên tiếng kêu thảm thiết đến xé ruột xé gan.
“A!”
Cả một cánh tay của anh Cẩu vẫn chưa cho vào trong nồi lẩu sôi sùng sục, lớp mô mềm trên bề mặt cổ tay đã bị bỏng rồi.
Khuôn mặt kia, vô cùng vặn vẹo, anh ta cắn chặt răng, thậm chí răng rắc một tiếng, ngay cả răng cũng đã bị cắn vỡ, có thể thấy chịu đau đớn đến mức nào.
Tô Thắm không dám nhìn cảnh tượng thê thảm này, đã quay người đi, Lý Tuyết Nhi vẫn dũng cảm nhìn, nhưng vẫn nhìn đến mức khuôn mặt tái nhợt.
Khuôn mặt hung dữ của anh Cẩu, ngũ quan cả khuôn mặt kia đã giống như bánh quẩy, xoắn lại với nhau, anh ta mò được chiếc điện thoại trong nồi lẩu, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Cạnh.
Chiếc điện thoại toàn là dầu lẩu rơi xuống đất, vỡ nát.
Nhưng, không có ai chú ý đến chiếc điện thoại kia, những ánh mắt sợ hãi hoặc chấn động đều tập trung lên bàn tay kia của anh Cẩu.
Cánh tay kia đã bị phỏng đến mức không thành người, giống như thịt bị nấu chín, có màu trắng hồng.
“Anh Cẩu? Anh Cẩu, anh sao rồi?”
Những người khác vẫn rất nghĩa khí, lập tức đỡ lấy anh ta đang lung lay sắp ngã, chậm rãi rời khỏi quán lẩu.
Nhưng, vừa đi được một bước, giọng nói thờ ơ của Vương Nhất lại truyền đến.
“Tôi cho các người rời đi hả?”
Tất cả mọi người đều run rẩy, run rẩy lẩy bẩy quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn Vương Nhất: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
“Nói cho tôi biết ai phái các người đến.”
Vương Nhất nheo mắt lại nói: “Tôi biết người đó nhất định đang ở gần đây để xem.”
Vẻ mặt của đám người kia lập tức thay đổi: “Anh đang nói cái gì thế, chúng tôi không biết!”
Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi cũng sững sờ, lẽ nào đây không phải là những tên côn đồ bình thường đến gây chuyện sao?
“Không nói?”
Vương Nhất nhướng mày: “Vậy các anh không được phép rời đi, đến tận khi người đó đến mới được.”
Đột nhiên, sắc mặt của tất cả tên côn đồ đều trở nên khó coi.
Nhưng Vương Nhất lại không quan tâm, giống như người không có chuyện gì, tiếp tục ăn thịt nhúng lẩu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng ngày càng nhiều khách hàng thanh toán rời đi, trong quán chỉ còn lại bàn của Vương Nhất đang ăn.
Đám côn đồ kia vẫn không dám rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi đợi ở bên cạnh.
“Tôi khuyên các người nên gọi điện thoại cho người đó, anh Cẩu của các người, không chống đỡ được lâu như vậy đâu.”
Vương Nhất chỉ vào anh Cẩu, tùy ý nói: “Nếu như cứu chữa kịp thời, tay của anh ta còn có thể cứu lại được, nếu như chậm trễ, vậy chỉ có thể bị cắt đi.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên lo lắng, hơn nữa còn hiện lên sự dao động.
“Là tôi!”
Lúc này, một người đàn ông khuôn mặt u ám đi vào, liếc nhìn thảm cảnh của những tên côn đồ kia, nghiến răng nói: “Thả bọn họ đi.”
“Thường Dĩnh?”
Nhìn thấy người đi vào, Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm đồng thời kinh ngạc hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.