Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 110: Tâm hồn thiếu nữ




Người đi vào, vậy mà lại là Thường Dĩnh!
Đây là điều mà Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm không ngờ đến, bọn họ cứ nghĩ, đây đơn thuần chỉ là mấy tên côn đồ đến gây chuyện, dù sao dựa vào nhan sắc của bọn họ, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm trong đám người, gây ra một vài phiền phức không đáng có cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không thể ngờ, người đứng phía sau chỉ đạo lại là Thường Dĩnh!
“Cậu, cậu Thường…”
Anh Cẩu và nhóm của anh ta nhìn thấy Thường Dĩnh đi vào, cũng chột dạ cúi đầu xuống: “Xin lỗi, chúng tôi thất bại rồi.”
“Một đám vô dụng! Cút đi cho tôi!”
Vẻ mặt Thường Dĩnh u ám liếc nhìn bọn họ, lớn tiếng chửi mắng.
Anh Cẩu và những người khác giống như được đại xá, tập tễnh rời khỏi quán lẩu.
Thường Dĩnh cũng không hề sợ hãi, đi thẳng đến trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt u ám nói: “Vương Nhất, anh muốn thế nào?”
Nghe thấy vậy, Vương Nhất khẽ cười: “Câu này của anh nói ngược rồi đúng không? Không phải là tôi muốn thế nào, mà là anh muốn thế nào.”
Thường Dĩnh không nói gì, chỉ là ánh mắt càng thêm u ám.
Anh ta đứng trong đám người bên ngoài, tận mắt chứng kiến cả quá trình của sự việc, vốn dĩ muốn để đám anh Cẩu đưa Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm rời đi rồi mới xuất hiện, nhưng tình hình lúc này có chút khác biệt so với anh ta nghĩ.
Vương Nhất.
Lại là Vương Nhất!
Trong mắt Thường Dĩnh bùng lên ngọn lửa thù hận, hận không thể băm Vương Nhất thành nghìn mảnh.
Vì muốn có được Lý Tuyết Nhi, anh ta trăm phương ngàn kế, suy nghĩ mọi cách vẫn bị Vương Nhất hóa giải.
Như vậy thì thôi đi, còn bị phế bỏ vận miệng, quay video, thân bại danh liệt, cuối cùng còn phải đến trước nhà Lý Tuyết Nhi quỳ một buổi chiều, có thể nói là mất hết mặt mũi.
Thường Dĩnh anh ta, lúc nào anh ta đã từng chịu thiệt thòi như thế này?
Nên anh ta trở lại, vẫn muốn ra tay với Lý Tuyết Nhi, không phải vì nhân đạo, mà đơn thuần là vì…tra tấn.
Kết quả, không chỉ không thành công, còn bị Vương Nhất hung hăng dạy dỗ một trận.
“Không sai. ”
Thường Dĩnh hào phòng thừa nhận, nhưng khuôn mặt cũng trở nên hung dữ: “Vương Nhất, anh hại tôi thành như thế này, tôi sẽ không bỏ qua! Còn có cô, Lý Tuyết Nhi!”
Anh ta lại chỉ vào Lý Tuyết Nhi, uy nghiêm một cách đáng sợ nói: “Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, mặc dù lần này thất bại, nhưng còn có lần sau, lần sau nữa, lần sau sau nữa…đến khi nào các người rơi vào tay tôi mới thôi.”
Lý Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Thường Dĩnh, khẽ kéo góc áo Vương Nhất: “Anh rể, có phải anh ta bị điên rồi không?”
Vương Nhất khẽ thở dài, sau đó vẻ mặt mang theo sự chế giễu: “Anh cảm thấy, anh còn có lần sau sao?”
Câu nói này khiến Thường Dĩnh cảm nhận được nguy hiểm, anh ta cảnh giác nhìn Vương Nhất: “Câu nói này của anh có ý gì, một tên rác rưởi nhỏ bé của nhà họ Lý như anh, còn dám ra tay với tôi sao?”
Chuyện lần trước vốn dĩ suýt nữa hại Dược phẩm Thường Kỷ mất đi danh tiếng, nên Thường Dĩnh mới lựa chọn bấm bụng chịu đựng, nhưng lần này anh ta không sợ Vương Nhất dám động vào mình.
“Còn cần tôi ra tay sao? Dược phẩm Thường Kỉ của các anh đã khó giữ được an toàn cho bản thân rồi.” Vẻ mặt Vương Nhất vẫn bình tình nói.
“Haha!”
Thường Dĩnh giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười gì đó, cười lớn: “Anh nói Dược phẩm Thường Kỉ của tôi khó giữ được an toàn cho bản thân? Anh thử nói xem, khó giữ được an toàn cho bản thân là như thế nào?”
Đùa sao, Dược phẩm Thường Kỉ được xếp vào năm mươi doanh nghiệp lớn mạnh nhất của Thiên An, ba anh ta Thường Kỉ là thành viên của thương hội Hồng Ưng, ai dám xuống tay với Dược phẩm Thường Kỉ?
“Đúng vậy, bây giờ mặc dù anh tiếng của Dược phẩm Thường Kỉ bị một chút ảnh hưởng, nhưng cũng không đến mức phải phá sản?” Lý Tuyết Nhi cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi.
Mặc dù cô ta không phải là người bản địa ở Thiên An, nhưng cũng có nghe nói đến danh tiếng của Dược phẩm Thường Kỉ, nghe nói công việc kinh doanh đã vượt ra ngoài Thiên An rồi.
Một doanh nghiệp lớn như vậy, sao có thể nói ngã là ngã được?
Vương Nhất cười, không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Nhiều nhất một tuần, Dược phẩm Thường Kỉ nhất định sẽ bị diệt vong!”
Thường Dĩnh nhìn Vương Nhất giống như đang nhìn một thằng đần: “Tôi thấy anh ăn lẩu đến mức bị ngu rồi, công ty của ba tôi, sao có thể diệt vong? Ngược lại là nhà họ Lý mấy người, ba tôi đã ra tay đối phó với nhà họ Lý rồi, tự mình cầu phúc đi.”
Nói xong, cười lớn rời đi.
Vương Nhất cũng không ngăn cản, để mặc anh ta rời đi.
Lý Tuyết Nhi nghi hoặc hỏi: “Anh rể, cứ để cho anh ta rời đi như vậy sao?”
“Yên tâm, anh ta không chạy thoát được đâu.”
Trên khuôn mặt Vương Nhất còn mang theo nụ cười thờ ơ, nắm chắc cục diện: “Chuyện tối này, dù sao anh ta cũng là người sai khiến, mà không phải là người thực hiện, không có cách nào ra tay với anh ta, nhưng, nó không có nghĩa là anh ta có thể ở bên ngoài sự việc.”
“Tôi nói Dược phẩm Thường Kỉ nhất định sẽ bị diệt vong, nó nhất định sẽ bị diệt vong!”
Câu nói này nói một cách vừa kiêu ngạo, vừa bá đạo, nhất thời khiến Lý Tuyết Nhi sững sờ, ngơ ngác nhìn Vương Nhất.
Nếu như người khác nói câu này, Lý Tuyết Nhi nhất định sẽ không tin, nhưng là anh rể mình nói câu này, cô ta lại có một ảo giác, Dược phẩm Thường Kỉ nhất định phải diệt vong.
Ăn tối xong, Vương Nhất đưa Tô Thắm về nhà bác Trương trước, sau đó đưa Lý Tuyết Nhi về Đại học Thiên An.
Hai người cùng ngồi trên ghế sau của xe taxi, Vương Nhất nhìn phong cảnh hai bên lùi về sau, ánh mắt sâu.
Lý Tuyết Nhi giả vờ chơi điện thoại, nhưng thực ra lại nhìn trộm góc nghiêng của Vương Nhất.
Lúc đầu cô ta không cảm thấy Vương Nhất có gì xuất sắc, chỉ là một người bình thường, nhưng trong đoạn thời gian này, tiếp xúc với anh, tướng mạo của Vương Nhất đã in sâu vào trong đầu cô ta.
Đường nét của anh rõ ràng như vậy, có đủ cảm giác an toàn.
Ngoài ba ra, đây là người thứ hai khiến cho Lý Tuyết Nhi cảm nhận được cảm giác an toàn.
Tách…
Ma xui quỷ khiến, cô ta lại ấn nút chụp với Vương Nhất.
Vương Nhất hoàn hồn lại, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Cô chụp trộm tôi?”
“Không được sao?”
Lý Tuyết Nhi cười khanh khách, hất cằm, khiêu khích nói.
“Không phải không được, nếu như cô muốn chụp có thể nói với tôi, không cần phải chụp trộm…”
Lý Tuyết Nhi lập tức giống như phát hiện ra châu lục mới, lập tức ngồi sang, đôi mắt chớp chớp: “Thật sự có thể sao?”
Vương Nhất sững sờ, ngây người gật đầu.
“Vậy anh rể, chúng ta cùng chụp!”
Lý Tuyết Nhi vui vẻ nhảy nhót, hét lên, sau đó mở điện thoại ra, nhắm thẳng vào mặt Vương Nhất.
Đồng thời cũng dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình qua, cùng với Vương Nhất cùng nhìn vào ống kính, ấn nút chụp.
Tách…
Lý Tuyết Nhi chụp bức ảnh chụp chung đầu tiên với Vương Nhất.
Trong bức ảnh, Lý Tuyết Nhi tinh nghịch, đáng yêu, giơ tay chữ V, mà vẻ mặt Vương Nhất không được tự nhiên, biểu cảm cứng đờ, hình thành sự tương phản tương đối rõ nét.
Sau khi chụp xong, Lý Tuyết Nhi lại ngồi về vị trí lúc đầu, cầm điện thoại, tim đập thình thịch. . 𝗧r𝗎yệ𝙣 chí𝙣h ở ﹍ 𝗧RÙ𝙈𝗧R 𝖴𝘠ỆN.𝑽N ﹍
Đừng nhìn lúc nãy cô ta biểu hiện vô cùng tự nhiên, thực ra căng thẳng như thế nào, chỉ có một mình cô ta biết.
Dù sao, đây cũng là chồng của chị gái…
Nhân lúc Vương Nhất không chú ý, Lý Tuyết Nhi lén lút cài đặt bức ảnh chụp chung của hai người làm ảnh màn hình.
Cùng lúc đó, đại viện nhà họ Lý.
Lý Mộng Đình tóc tai bù xù, mặt mũi sưng vù trở về nhà, lập tức, tất cả người trong nhà đều vô cùng kinh ngạc.
“Mộng Đình! Mặt con làm sao vậy, bị ai đánh?”
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi, ba bước thành hai đi đến bên cạnh Lý Mộng Đình, vừa kinh ngạc vừa tức giận hỏi.
Châu Mỹ Hòa, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng vây quanh, không thể tin được nhìn Lý Mộng Đình.
Cô ta lúc này, quả thật vô cùng nhếch nhác.
Đầu tóc bù xù, giống như bị ai giật, hai bên má sưng vù, mắt vừa đỏ vừa sưng, vừa nhìn đã phải bật khóc.
Gót giày bị gãy, trên quần áo dính đầy dấu giày bẩn thỉu.
“Còn ai vào đây nữa, còn không phải là cái đồ bỏ đi kia sao…”
Những vết bầm trên người cô ta vẫn còn đang ê ẩm đau, càng đau, sự hận thù trong mắt Lý Mộng Đình càng nhiều.
“Cái gì?”
Lập tức, Châu Mỹ Ngọc giống như phải chịu đả kích gì đó, hét lên một tiếng, nổi giận ngay tại chỗ: “Cái thằng bỏ đi này ăn gan hùm mật gấu hả, lại dám đánh con!”
“Không phải anh ta, là cô em vợ của anh ta.”
“Người phụ nữ kia không chỉ mắng con là tiện nhân, còn tát con, giật tóc con, tay đánh chân đạp con!”
Lý Mộng Đình che mặt, oán giận nói.
Vừa nghĩ đến người phụ nữ kia xinh đẹp hơn cô ta, lại thẳng thắn, ngang ngược, cô ta lại vô cùng tức giận.
Sự hận thù với người phụ nữ kia đã vượt qua Vương Nhất.
Nhưng, nhà họ Lý lại lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngây người nhìn Lý Mộng Đình.
“Con vừa nói cái gì?”
“Cái đồ bỏ đi kia, cậu ta đã kết hôn rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.