Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 113: Nhào vào lòng




Nhìn thấy người đàn ông này tự ý đi vào, Tiêu Đào lập tức biến sắc: “Không phải tôi bảo anh chờ ở quầy tiếp tân à, sao anh lại vào đây?”
Người đàn ông đẹp trai bật cười nói: “Nói thế nào thì Tòa nhà Quốc tế trước kia cũng thuộc sở hữu của tôi, chỉ là vì lý do nào đó tôi đã chuyển nhượng đi, không đến nỗi bây giờ muốn vào cũng không được chứ?”
Tiêu Đào lập tức kinh ngạc liếc nhìn anh ta, không ngờ người đàn ông này lại là chủ cũ của Tòa nhà Quốc tế.
“Văn Thái, anh làm gì ở đây?”
Lý Khinh Hồng lại lạnh nhạt nhìn người đàn ông này, giọng điệu lạnh lùng.
Người đàn ông tên Văn Thái dường như đã quen với thái độ của Lý Khinh Hồng từ lâu, trên mặt vẫn nở nụ cười thoải mái: “Lúc đầu anh mua Tòa nhà Quốc tế, là vì mua cho em, chẳng qua gia tộc lại đột nhiên gọi anh về, bất đắc dĩ chỉ đành chuyển nhượng cho Tăng Quốc Vinh với giá rẻ, hiện tại chuyện gia đình đã xong xuôi, đương nhiên anh phải trở lại gặp em rồi.”
“Tôi đã kết hôn rồi.” - Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng nói.
...
Ngay khi những lời này vừa dứt, bầu không khí như đông cứng lại trong giây lát.
Sự sắc bén trong mắt Văn Thái nháy mắt biến mất, ngay sau đó anh ta đã bình tĩnh trở lại, nhìn Lý Khinh Hồng cười nói: “Khinh Hồng, em hiểu lầm ý anh rồi.”
“Anh chỉ đứng trên lập trường bạn bè quan tâm em thôi. Dù sau này em có làm gì, anh vẫn sẽ ủng hộ em.”
“Vợ tôi không đến lượt anh quan tâm.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mang theo lạnh lẽo vô tận, nhiệt độ chung quanh như theo đó mà giảm xuống rất nhiều.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Nhất đang sải bước về phía đây, theo sau là La Chí Viễn.
Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này cô mới nhớ ra mình chỉ biết Vương Nhất làm việc ở Tòa nhà quốc tế, nhưng cô không biết cụ thể anh ở công ty nào và giữ chức vụ gì.
Cô dùng mắt ra hiệu cho Vương Nhất nhanh chóng rời đi, nhưng đã quá muộn.
“Vợ của anh?”
Sát khí lóe lên trong mắt Văn Thái, liếc hai cái đánh giá Vương Nhất từ trên xuống dưới, sau đó tự giễu cười: “Nghĩ tới tôi là cậu chủ nhà họ Văn ở Giang Chiết, khổ cực theo đuổi người mình thích nhiều năm, không ngờ lại bị một thằng nghèo không quyền không thế nẫng tay trên, đúng là tạo hoá trêu người.”
“Dám xúc phạm ngài Vương, tự tìm đường chết à!”
Đôi mắt của La Chí Viễn chợt lạnh đi, nhưng Vương Nhất đã đưa tay ra ngăn La Chí Viễn lại.
Anh đi tới chỗ Văn Thái, hơi nheo mắt lại: “Anh đến từ Giang Chiết?”
“Đúng thế.”
Văn Thái kiêu ngạo nói: “Nhà họ Văn ở Giang Chiết!”
Vương Nhất sắc mặt không đổi, nhưng La Chí Viễn ở phía sau lại cười giễu một tiếng.
Nhà họ Văn ở Giang Chiết? Lợi hại lắm à?
“Nếu không muốn nhà họ Văn anh bị hủy trong tay mình, thì tránh xa cô ấy ra.”
Ngay sau đó, Vương Nhất chỉ vào Lý Khinh Hồng giọng điệu bình thản nói.
Ngay khi những lời này vừa dứt, Lý Khinh Hồng, Tiêu Đào và Văn Thái đều thay đổi sắc mắt.
Giang Chiết là một tên gọi chung cho một khu vực, bao gồm nhiều thành phố, trong đó ba thành phố phát triển nhất là Thiên An, Giang Lâm, Tô Thượng. Những gia tộc có thể xếp hạng ở Giang Chiết đều là gia tộc có bề dày thân phận, ngay cả nhà họ Kim, một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên An cũng không dám nói thế, dũng khí này của Vương Nhất là từ đâu ra?
Văn Thái giận quá mà cười, ánh mắt u ám nhìn Vương Nhất: “Chưa có ai dám nói chuyện với nhà họ Văn tôi như vậy!”
“Bây giờ có rồi.”
Vương Nhất thản nhiên nói: “Tôi không nói đùa.”
La Chí Viễn phía sau đợi lệnh bất cứ lúc nào, chỉ cần Vương Nhất ra lệnh một cái, ông ta sẽ tấn công nhà họ Văn ở Giang Chiết.
Văn Thái lạnh lùng nhìn Vương Nhất chằm chằm, cố gắng làm cho Vương Nhất đầu hàng dưới khí thế của mình, nhưng dần dần, anh ta kinh hãi phát hiện ra rằng chính sự lạnh lùng trong mắt Vương Nhất lại khiến tim anh ta đập nhanh!
Còn người đàn ông trung niên phía sau, anh chỉ cảm thấy quen mắt, hình như anh ta đã gặp ở đâu rồi, nhưng anh ta không nhớ ra nổi.
Cẩn thận thì sống lâu, Văn Thái không ra tay khi chưa chắc chắn, lập tức lùi lại một bước, nhìn Vương Nhất hờ hững nói: “Nhớ kỹ những lời anh vừa nói, sớm muộn gì anh cũng phải trả giá.”
“Hơn nữa, anh không xứng với Khinh Hồng!”
Nói xong thì quay người rời đi.
Lý Khinh Hồng và Tiêu Đào đều kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất, nhất là Lý Khinh Hồng, cô biết rõ tầm ảnh hưởng của nhà họ Văn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ Vương Nhất rồi, không ngờ Văn Thái rời đi.
Lý Khinh Hồng đi tới trước mặt Vương Nhất, trịnh trọng khuyên nhủ: “Sau này đừng nói những lời như vậy, nước trong Tòa nhà Quốc tế sâu hơn anh nghĩ.”
Vương Nhất biết Lý Khinh Hồng quan tâm mình, vì vậy dịu dàng nhìn cô: “Anh chỉ lo lắng cho em.”
“Em không sao.”
Lý Khinh Hồng lập tức ngoảnh mặt đi, vội vã đi cùng Tiêu Đào.
Bây giờ là giờ làm việc, nếu bị nhân viên dưới quyền phát hiện, e rằng ngày mai sẽ là scandal của cô.
Sau khi Lý Khinh Hồng rời đi, biểu cảm trên mặt Vương Nhất cũng biến mất từng chút một: “Bảo Tăng Quốc Vinh điều tra người đó, tôi muốn tất cả tin tức của anh ta!”
“Vâng, ngài Vương.”
La Chí Viễn ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, bảo Tăng Quốc Vinh làm việc.
...
Sau khi Văn Thái từ Tập đoàn Lệ Tinh xuống, thì đi thang máy đến Xí nghiệp Ẩn Long.
Cửa thang máy mở ra, Kim Thành Vũ đã đợi sẵn, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Là ngài à, Văn Thái, ngài Văn?”
“Anh là, Kim Tổng?”
Văn Thái ngạc nhiên liếc nhìn ngũ quan của Kim Thành Vũ.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh ta trở nên rất dị dạng, đặc biệt là chiếc mũi, thoạt nhìn đã bị gãy và được thay thế, dấu vết phẫu thuật hiện lên rất rõ.
Kim Thành Vũ có chút ngượng ngùng nói: “Ngài Văn chê cười rồi, lúc trước bị tiểu nhân đánh gãy, mấy ngày nay mới chỉnh lại.”
“Ra là thế.”
Văn Thái lúc này mới thoải mái: “Kim Tổng mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều công việc bận rộn phải chú ý sức khoẻ.”
Kim Thành Vũ vui mừng khôn xiết, liên tục mời Văn Thái vào: “Ngài Văn, mời vào.”
Hai người cùng nhau bước vào phòng làm việc riêng, ngay khi cánh cửa mở ra, một người phụ nữ ăn vận đẹp đẽ, mặc bộ sườn xám trắng khẽ cúi đầu nói: “Xin chào, ngài Văn.”
Nếu Vương Nhất ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra cô ta chính là Lý Mộng Đình.
Văn Thái liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Kim Thành Vũ: “Đây là ai?”
“Đó là quản lý của bộ phận nhân sự của Ẩn Long chúng tôi, Lý Mộng Đình.”
Kim Thành Vũ cười nói: “Cũng là bạn nữ của ngài trong buổi tiệc tối nay.”
“Ra là thế.”
Văn Thái gật đầu, nhìn Lý Mộng Đình với ánh mắt rực lửa.
Bản thân Lý Mộng Đình là một phụ nữ xinh đẹp, lại thêm biết ăn vận chải chuốt, người mặc một bộ sườn xám trắng được thiết kế vô cùng tôn dáng, điều này càng làm tăng thêm vẻ đẹp. Ngay cả cậu chủ nhà họ Văn từng thấy qua vô số mỹ nhân cũng có chút kinh diễm.
Mặc dù không thể so sánh với Lý Khinh Hồng, nhưng vẫn để chơi đùa thì cũng hay hay.
“Cậu chủ Văn, chào ngài, tôi là Lý Mộng Đình, nếu ngài không chê thì cứ gọi tôi là Mộng Đình.” - Lý Mộng Đình ngượng ngùng nói, ánh mắt nhìn Văn Thái có chút ngưỡng mộ.
Vào buổi sáng, Kim Thành Vũ đích thân đến gặp Lý Mộng Đình, nói với cô ta rằng tối nay có một bữa tiệc quan trọng, chủ nhân của Tòa nhà Quốc tế cũng sẽ có mặt ở đó, bảo cô về nhà trang điểm cho thật đẹp, nói không chừng cô ta được nhìn trúng thì sẽ từ gà rừng biến thành phượng hoàng.
Hẳn là người trước mặt đây, tuổi trẻ giàu có, địa vị tôn quý, rất phù hợp với gu của Lý Mộng Đình.
Văn Thái cũng không từ chối, anh ta vòng tay qua ôm Lý Mộng Đình, cho Kim Thành Vũ một cái nhìn hài lòng: “Kim Tổng thật sự rất chu đáo.”
“Nên làm thôi.”
Kim Thành Vũ vội nói, nhưng vẫn có chút không chắc, hỏi: “Tôi nghe em họ nói, ngài là chủ của Tòa nhà Quốc tế?”
Văn Thái nhìn anh ta một cách kỳ quái, anh ta đã từng, nhưng bây giờ không phải nữa rồi.
Dù vậy, anh ta vẫn gật đầu.
Kim Thành Vũ lập tức vui mừng khôn xiết, xem ra thông tin mà em họ cung cấp cho mình không sai, thái độ của anh ta đối với Văn Thái càng thêm kính nể: “Ngài Văn hiếm khi đến Thiên An một lần, nhất định phải ở lại lâu hơn một chút, để tôi vinh dự được làm chủ nhà.”
Văn Thái ngay lập tức trở nên nghiêm chỉnh, gọi thẳng tên của Kim Thành Vũ: “Thành Vũ, đừng khách sáo, lần này tôi đến Thiên An để bàn bạc việc hợp tác với em gái họ anh.”
Kim Thành Vũ nhanh chóng đảm bảo: “Yên tâm, tôi sẽ nói với em họ tôi về việc hợp tác. Ngài Văn chỉ cần giao một số dự án trong tay cho Xí nghiệp Ẩn Long tôi là được.”
Văn Thái nghĩ đó là dự án nhỏ nào đó dưới trướng nhà họ Văn, lập tức mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên.”
Kim Thành Vũ lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng nói với Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, thay tôi chăm sóc cho ngài Văn thật tốt. Buổi tối 6 giờ 30 phút nhớ đưa ngài Văn đến Tân Giang Hội của tôi.”
Lý Mộng Đình trong lòng kích động không thôi, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ rụt rè: “Vâng, ông chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.