Người quản lý đại sảnh mặt ngơ ngác, lúc này ông ta mới nhận ra rằng người thanh niên này là nhân vật có máu mặt.
Máy ở cổng chỉ lưu trữ thông tin của các hội viên bình thường, còn các hội viên chí tôn không được ghi vào cơ sở dữ liệu, về cơ bản là kim chủ đứng sau Tân Giang Hội đích thân tiếp đón!
Nhưng mà có hội viên chí tôn nào lại đi cửa này chứ?
Quản lý đại sảnh sợ hãi kêu lên: “Sếp, tôi, tôi không biết vị này là hội viên chí tôn…”
“Tới phòng tài vụ nhận lương, sau đó cút ngay!”
Người phụ trách Tân Giang Hội giận dữ hét lên một tiếng, sau đó lon ton chạy về phía Vương Nhất, gật đầu chào: “Vị khách này, cấp dưới của tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm đến ngài, ngài rộng lượng bỏ qua cho, mong đừng trách tội…”
Vương Nhất liếc nhìn ông ta, chợt nhớ ra trước đây anh đã từng đến Tân Giang Hội.
Khi đó, anh đi cùng với Hồ Hoàng Việt, người giàu nhất Thiên An, đấu giá được bảo vật thế giới “Nước mắt của Venus” với giá 3000 tỷ, làm nhẫn cưới cho Lý Khinh Hồng.
Phòng VIP do Hồ Hoàng Việt sắp xếp dường như chỉ những hội viên chí tôn mới có thể vào.
“Đi thôi.”
Một nhân vật nhỏ bé như vậy không đủ để Vương Nhất để ý.
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài...”
Người phụ trách Tân Giang Hội lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng đi theo sau.
Tân Giang Hội là một câu lạc bộ đa dạng hoá tích hợp nghỉ dưỡng, giải trí, câu lạc bộ đêm và thương mại. Có tổng cộng năm tầng. Địa điểm đấu giá nơi Vương Nhất và Hồ Hoàng Việt đến lần trước là ở tầng trên cùng.
Mà bữa tiệc tối nay ở tầng hai.
Vương Nhất quay đầu nhìn người phụ trách: “Ông đi đi, tôi đi dạo một mình được rồi.”
‘Vâng.”
Người phụ trách biết một vài nhân vật máu mặt không thích có người đi theo nên trả lời một tiếng rồi đi xuống.
Vương Nhất tới hiện trường buổi tiệc, lúc này buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, ở đây có âm thanh du dương, hai ba người tụ tập thành một đám, tay cầm rượu vang, cười nói chuyện phiếm.
Nhân vật chính của bữa tiệc tối nay là ông chủ của các công ty trong Tòa nhà Quốc tế, địa vị cao quý, vì vậy bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một vài nữ đồng hành có thân hình và dung mạo cực phẩm, chỉ có Vương Nhất một thân một mình, trông rất khác người.
“Vương Nhất …”
Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên của Lý Mộng Đình vang lên từ phía sau: “Làm sao anh vào được?”
Vương Nhất nhìn lại, thấy Lý Mộng Đình đang nhìn mình với vẻ đầy ngạc nhiên.
Rõ ràng cô ta thấy Vương Nhất muốn đi vào, nhưng lại bị chặn lại, chẳng lẽ...quản lý đại sảnh ở cửa ra vào cho anh ta vào sao?”
Vương Nhất nhẹ giọng nói: “Tôi cũng tới đây dự tiệc tối, đương nhiên sẽ có người tới đón.”
Lý Mộng Đình vẻ mặt nghi hoặc: “Anh cũng tới tham dự loại tiệc này á?”
Sau đó, như nhớ ra cái gì, vẻ mặt của cô ta trở nên khinh thường: “Tôi hiểu được, anh được người ta dẫn vào, thảo nào ngay cả bạn nữ cũng không có…”
Tân Giang Hội sẽ không vô duyên vô cớ cho người vào, Lý Mộng Đình chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
Sau khi xác thực suy nghĩ này, Lý Mộng Đình càng cảm thấy Vương Nhất tới để ăn chực, cô ta không khỏi khinh thường nói: “Tôi nói này anh có biết xấu hổ hay không? Mấy người ngồi ở đây có ai không phải là ông chủ công ty có máu mặt, còn anh thì sao? Anh có thân phận gì, anh không cảm thấy xấu hổ khi ngồi ở đây sao?”
Giọng cô ta đanh thép và ác ý, mang theo thù địch, trong một nơi yên tĩnh thế này có vẻ rất chói tai, lập tức nhiều ông chủ của các công ty nhìn sang.
Vương Nhất sắc bén nhìn chằm chằm Lý Mộng Đình: “Sao cô biết tôi tới ăn chực?”
“Còn không chịu nhận à, anh ngay cả bạn nữ còn không có, còn mặc một bộ áo đuôi tôm trị giá mấy chục triệu, thuê à?
Lý Mộng Đình nhìn bộ đồ quý giá của Vương Nhất, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Trong thời đại tư bản nắm quyền này, đâu đâu cũng có sự so sánh. Lái xe gì, đeo đồng hồ gì, mở công ty gì, đã trở thành mức so sánh thấp nhất.
Thế nên, người, lại trở thành thứ so sánh cấp cao.
Người phụ nữ như thế nào đứng bên cạnh bạn, chứng tỏ địa vị xã hội của bạn cao như thế nào. Những ông chủ đến tham gia bữa tiệc tối nay, có ai là không có bạn đồng hành nữ xinh đẹp bên mình?
Đó là thể diện, đó là thân phận.
Đàn ông đối với phụ nữ mà nói cũng như thế.
Bởi vì người đàn ông bên cạnh Lý Mộng Đình là Văn Thái, chủ sở hữu của Tòa nhà Quốc tế, cô ta cảm thấy vô cùng tự hào, như thể cô ta đã hòa nhập vào giới quyền lực này.
Mà ở đây chỉ có mỗi mình Vương Nhất một mình, có vẻ vô cùng lạc lõng, cho dù anh ta mặc một bộ lễ phục đặt làm riêng, cũng giống như một bộ đồ thuê.
“ Kim tổng bị sao vậy,ai cũng có thể vàoo trong này sao?”
“Chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, kéo cấp bậc của buổi tiệc tối nay thôi!”
Nhất thời ai cũng khinh thường Vương Nhất.
Vương Nhất cũng không tức giận, anh chỉ nhẹ nhàng nhìn tất cả những người trong bữa tiệc, ghi nhớ khuôn mặt họ.
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất với vẻ tự hào, mặc dù cô ta không biết Vương Nhất vào bằng cách nào, nhưng bị cô ta phá như vậy, chắc chắn anh không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Mà Vương Nhất vẻ mặt vẫn bình thản, không những không rời đi, mà còn bình tĩnh đi về phía trước ngồi ở chính giữa.
Đó là chỗ ngồi của nhân vật chính của bữa tiệc.
“Anh…”
Lý Mộng Đình kinh ngạc trợn to hai mắt: “Anh biết anh đang làm gì không?’
Vương Nhất ngồi ở vị trí chính giữa, lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, thờ ơ nói: “Tôi đang ngồi ở vị trí tôi đáng được ngồi, sao vậy?”
“Láo xược!”
Một ông chủ của một công ty lớn hét lên: “Đó là chỗ ngồi dành riêng cho chủ nhân của tòa nhà, anh có tư cách gì, cút xuống cho tôi!”
Nhiều ông chủ trông có vẻ căng thẳng.
Chiếc ghế làm bằng vàng ròng đó được thiết kế đặc biệt để chủ nhân của tòa nhà ngồi. Ngay cả người chủ trì bữa tiệc tối nay, Kim Thành Vũ, cũng không đủ tư cách để ngồi trên chiếc ghế này.
Nếu chủ nhân Toà nhà nhìn thấy cảnh tượng này, thì các dự án xây dựng đô thị năm nay sẽ tèo hết.
Lúc này, rất nhiều ông chủ lớn tiếng quát tháo, yêu cầu Vương Nhất đứng lên.
Đúng lúc này, cửa mở ra, hai mỹ nữ bước vào.
Người bên trái mặc một chiếc váy dạ hội màu đen cúp ngực, biểu cảm quyến rũ, thân hình nuột nà, đặc biệt ở phần cúp ngực có thể nhìn thấy rõ một khe núi sâu.
Người còn lại còn diễm lệ hơn.
Mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng tương đối bảo thủ, tóc dài búi lên cao, vừa quý phái vừa tao nhã, so với người phụ nữ bên trái có chút khí chất phong trần hơn.
“Phương Tổng, Tôn Tổng!”
Nhìn thấy hai người phụ nữ này đi vào, tất cả các ông chủ tại đây đều đồng loạt đứng lên, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, đặc biệt là đối với Phương Huệ, không ít người đều có vẻ mặt nịnh nọt.
Điều bọn họ mong chờ nhất đêm nay, ngoài chủ nhân bí ẩn của toà nhà này, chính là hai vị phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh.
Mặc dù tổng giám đốc Lệ Tinh không đến khiến họ có chút tiếc nuối, nhưng được nhìn thấy hai vị phó tổng Phương Huệ và Tôn Kiều, cũng là một chuyến đi đáng giá.
Ai cũng biết, hầu hết nhân viên tập đoàn Lệ Tinh đều là nữ, mà đa số đều là những mỹ nhân có khí chất ưu tú, mà Phương Huệ là mỹ nhân trong số các mỹ nhân, nếu ai có được Phương Huệ làm bạn nữ đồng hành trong bữa tiệc tối nay thì chắc chắn sẽ được mọi người hâm mộ.
Tôn Kiều ở một bên, nhìn thấy những ông chủ này đều vây quanh Phương Huệ, trong mắt cô ta không khỏi lộ ra một chút ghen tị.
Phương Huệ tính tình dịu dàng hòa nhã, không có cái giá phó tổng giám đốc, cho dù gặp ai cũng sẽ gật đầu mỉm cười.
Đột nhiên, chú ý thấy vẻ mặt hằm hằm trên khuôn mặt của tất cả các ông chủ, không khỏi tự hỏi: “Mọi người, ở đây đã xảy ra chuyện gì à?”
Vài vị sếp quay đầu lại liếc nhìn Vương Nhất chế nhạo, tập đoàn Lệ Tinh vẫn luôn rất mạnh, nếu hai phó tổng giám đốc đây bị tên này làm tổn hại thì đây là lợi ích của mọi người, vậy anh ta sẽ bị tập đoàn Lệ Tinh phong sát!
Lúc trước, họ nghe nói một vài phụ nữ không có mắt nhìn bị Tập đoàn Lệ Tinh phong sát, thậm chí ngay cả công việc tử tế cũng không tìm được!
“Phương Tổng, Tôn Tổng, hai cô không biết đấy thôi. Thằng nhóc này đến ăn chực uống chực không nói, thế mà lại dám chiếm chỗ của chủ tòa nhà. Chúng tôi yêu cầu anh ta rời đi, nhưng anh không chịu đi.” - Một vị chủ tịch đại diện cho tất cả mọi người, nói với Phương Huệ và Tôn Kiều.
“Cái gì?! Ai mà gan to vậy, dám ngồi vị trí của chủ toà nhà!”
Tôn Kiều lập tức nhướng mày, vẻ mặt đầy tức giận.
Tuy nhiên, Phương Huệ không tuỳ tiện phát ngôn, mà ngửa cổ lên, cố gắng xem người đứng sau đám đông là ai.
“Chính là anh ta!”
Lý Mộng Đình hướng về phía sau, chỉ cho Phương Huệ và Tôn Kiều vị trí của Vương Nhất.
Trên mặt cô ta lộ ra một tia giễu cợt, tuy rằng tên vô dụng đó có chút giao tình với Tập đoàn Lệ Tinh, nhưng việc anh làm bây giờ là làm việc tốt trong mắt mọi người, Tập đoàn Lệ Tinh sẽ không buông tha cho anh ta!
Phương Huệ và Tôn Kiều nhìn, nhìn thấy Vương Nhất đang ngồi trên chiếc ghế vàng với vẻ mặt thong dong như một vị vua.
Lúc này, thân thể Phương Huệ khẽ run lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào mặt Vương Nhất.
Mà vào lúc này, Tôn Kiều đã chửi rủa đi về phía Vương Nhất.
“Anh là ai? Mà cũng xứng với vị trí chủ nhân tòa nhà…”
“Tôn Kiều! Im đi cho tôi!”
Tôn Kiều vẫn chưa nói xong, Phương Huệ đã hét lên, thẳng thừng ngắt lời cô ta.
...
Đột nhiên, cả yến tiệc im lặng.
Lý Mộng Đình và ông chủ của các tập đoàn đều nhìn Phương Huệ như thể nhìn thấy quỷ.
Tôn Kiều cũng quay lại, khuôn mặt giật giật kịch liệt: “Phương Huệ, cô dám ra lệnh cho tôi?”
“Lý tổng đã nói rằng bữa tiệc tối nay tôi là người đại diện cho Tập đoàn Lệ Tinh. Tôi bảo cô im miệng, thì cô phải im miệng cho tôi!”
Lúc này, Phương Huệ đã không còn dễ gần nữa, khuôn mặt thanh tú đã bị băng giá bao phủ.
Sắc mặt Tôn Kiều chợt thay đổi, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhưng vẫn ngậm miệng, lui xuống.
Phương Huệ vội vàng đến trước mặt Vương Nhất, sốt sắng hỏi: “Anh còn nhớ tôi không?”