Vương Nhất về đến nhà, đã là 10 giờ, Vương Tử Lam đã ngủ.
Vương Nhất rón rén đến bên giường, cẩn thận nằm xuống.
Vương Nhất cho rằng Lý Khinh Hồng đã ngủ, không ngờ trong bóng tối lại truyền đến giọng nói bình tĩnh của Lý Khinh Hồng.
"Trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ."
Lập tức Vương Nhất có hơi sợ hãi, rõ ràng đã tắm rồi mà!
Tự mình ngửi, đúng là có một mùi hương nước hoa nhàn nhạt.
Có lẽ là lúc đỡ Phương Huệ bị dính vào.
Vẻ mặt có hơi hoảng loạn, Vương Nhất vội vàng giải thích: "Khinh Hồng, anh không..."
"Không cần giải thích."
Ngữ khí của Lý Khinh Hồng vẫn rất bình tĩnh: "Em tin anh."
Trước đó đã trải qua chuyện của Kim Thành Vũ, Lý Khinh Hồng có cảm giác an toàn tuyệt đối với Vương Nhất, chỉ cần anh ở bên thì mình và Vương Tử Lam sẽ không chịu chút tổn thương nào.
Vương Nhất lại sửng sốt một chút, nếu không nghi ngờ mình thì cô có ý gì chứ?
Lý Khinh Hồng trầm mặc trong chốc lát, còn nói thêm: "Một người đàn ông ưu tú, bên ngoài khó tránh khỏi oanh oanh yến yến, chuyện này đối với anh mà nói là chuyện tốt."
Vẻ mặt Vương Nhất kỳ quái, đa phần phụ nữ khi phát hiện người đàn ông của mình có mùi nước hoa của cô gái khác trên người, không phải đều làm loạn lên sao?
"Vương Nhất, chắc anh cũng hiểu, con đường tương lai của anh rất khó."
Lý Khinh Hồng tiếp tục bình tĩnh nói: "Cho nên nếu anh không nhanh chóng mạnh mẽ lên, cho đến một ngày, em có thể không cần cố kỵ gì mà công khai chuyện chúng ta là vợ chồng, như vậy mới tính là đã cưới em."
Trong nháy mắt Vương Nhất chợt kinh ngạc, không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, tư duy khác hẳn những cô gái khác.
Cô không làm náo loạn, thậm chí khinh thường nghĩ đến chuyện này, biết cách làm một người vợ chân chính thế nào.
Vương Nhất lắc đầu, mỉm cười nói: "Tuyết Nhi cũng đã nói với anh, nhà của em ở Yến Kinh, ba vợ cũng đang tìm anh, chỉ cần ba vợ thừa nhận anh, mới tính là thật sự cưới được em."
"Chuyện này rất khó." Lý Khinh Hồng lắc đầu nói.
"Sẽ thành công thôi."
Vương Nhất nhàn nhạt cười vài tiếng, trong lời nói cực kỳ tự tin: "Đợi khi nào em chuẩn bị xong, anh lúc nào cũng có thể nói với ba vợ chuyện cầu hôn.
Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ xoay người, đối diện với Vương Nhất.
"Chỉ mong sẽ có một ngày như vậy..."
Cô dùng âm thanh chỉ mình có thể nghe được, lẩm bẩm tự nói.
Sáng sớm hôm sau, tờ mờ sáng, Vương Nhất cảm thấy có một bàn tay nhỏ không ngừng chọc chọc gương mặt mình nên nhanh chóng mở mắt.
Khoảnh khắc mở mắt, một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra trước mắt, đang chơi cực kỳ vui vẻ.
Thấy Vương Nhất tỉnh, gương mặt tươi cười của nhóc con lập tức cứng lại, như kẻ trộm rụt tay nhỏ lại, có hơi chột dạ nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất nhìn lại Lý Khinh Hồng còn đang ngủ, làm một động tác im lặng: "Suỵt, không cần đánh thức mẹ con."
Vương Tử Lam cũng hiểu chuyện gật gật đầu, cũng làm một động tác im lặng: "Suỵt..."
Vương Nhất mừng rỡ, cảm thấy có một cô con gái như hoa như ngọc là một chuyện hạnh phúc nhất thế giới.
"Lại đây, ba đưa con đi rửa mặt."
Vương Nhất bế Vương Tử Lam lên, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lý Khinh Hồng vẫn đang ngủ say, xác nhận lại không đánh thức cô, lúc này mới rón rén xuống lầu.
Mà ngay sau khi Vương Nhất đóng cửa, Lý Khinh Hồng ngay tức khắc mở mắt, gương mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tươi đã lâu không thấy.
Vương Nhất làm một bàn bữa sáng phong phú, Lý Khinh Hồng lúc này mới khoan thai xuống lầu, để mặt mộc, vẫn xinh đẹp lộng lẫy như trước.
"Ăn cơm." Vương Nhất cười nói với Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng ngồi vào bàn, ưu nhã uống từng ngụm cháo.
"Cảm ơn."
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, nói với Vương Nhất.
"Cảm ơn cái gì?" Vương Nhất sửng sốt.
"Cảm ơn bữa sáng của anh."
Lý Khinh Hồng nói: "Lại giúp em một chút, giúp em đưa Tử Lam đến nhà trẻ.
Vương Nhất nghe vậy, cũng rất vui vẻ nói: "Được!"
Anh thấy Lý Khinh Hồng đã thay đổi, bắt đầu dần dần ỉ lại vào anh.
Trước đây, anh chỉ giống như một vị khách ở nhờ trong nhà Lý Khinh Hồng.
Ăn xong cơm xong, Vương Nhất đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ, Lý Khinh Hồng cũng lái xe đến công ty.
Cô nhận được điện thoại của Tiêu Đào, nhà họ Lý đã hoàn thành đơn hàng vượt chỉ tiêu.
Sau khi biết được tin này, Lý Khinh Hồng cũng cực kỳ kinh ngạc, cho Tiêu Đào tiếp tục theo dõi.
Sau đó, cô gọi Phương Huệ và Tôn Kiều vào văn phòng.
Phương Huệ và Tôn Kiều một người thấp thỏm, một người bất đắc dĩ đi đến.
"Bữa tiệc hôm qua, có gặp được chủ nhân của tòa cao ốc không?" Lý Khinh Hồng hỏi.
Phương Huệ cắn môi, đang muốn nhận lỗi, Tôn Kiều lại giành nói trước, cười lạnh liếc Phương Huệ một cái nói: "Lý tổng, có điều chị không biết, hôm qua chủ nhân tòa cao ốc không chỉ tới, còn rất xem trọng tập đoàn Lệ Tinh của chúng ta, đã sắp giành được dự án xây dựng thành phố, nhưng đều tại Phương tổng, cứ khăng khăng làm theo ý mình, chống đối lại chủ nhân tòa cao ốc và chủ tịch Kim, dẫn tới dự án xây dựng thành phố bị lỡ mất dịp tốt!"
Nghe vậy, đôi mắt Lý Khinh Hồng cũng hơi nheo lại, nhìn về phía Phương Huệ: "Là như vậy à?"
Sắc mặt Phương Huệ thay đổi: "Cô nói bậy! Tôi đâu có chống đối lại bọn họ!"
Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, trong lòng lại rất tức giận, cô ta rất lo lắng nếu không giành được dự án xây dựng thành phố, đáng giận nhất là Tôn Kiều lại đổi trắng thay đen hãm hại cô ta.
"Cô còn nói không chống đối?"
Tôn Kiều càng nói càng hăng, trào phúng nhìn Phương Huệ, nói: "Nếu không phải cô vì một kẻ vô dụng, chống đối chủ nhân tòa nhà và chủ tịch Kim, còn tuyên bố tập đoàn Lệ Tinh ngừng cạnh tranh dự án, dự án xây dựng thành phố sao có thể rơi vào tay xí nghiệp Ẩn Long chứ?"
Dừng lại một chút, Tôn Kiều quay đầu, nói với Lý Khinh Hồng: "Lý tổng, hành động của Phương tổng lần này không ổn, tạo thành tổn thất rất lớn cho tập đoàn, tôi cảm thấy, cô ấy đã không còn phù hợp với chức vị phó tổng, nên từ chức để nhường lại cho người giỏi hơn, có người có khả năng có thể đảm nhận."
"Vô dụng?"
Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi lớn, truy hỏi: "Kẻ vô dụng nào?"
Tôn Kiều thêm mắm dặm muối kể lại chuyện đêm qua một lần, nói xong còn vui sướng khi người gặp họa nhìn về phái Phương Huệ: "Theo tôi thấy, Phương tổng vì nghĩ cho tên vô dụng kia, nhất định là coi trọng anh ta, thì ra đây là mẫu người lý tưởng của Phương tổng."
Nghe Tôn Kiều nói, ánh mắt Lý Khinh Hồng dần lạnh đi, cô nhớ rõ, tối hôm qua Vương Nhất cũng ở hội Tân Giang...
Đã nhận ra gương mặt lạnh như băng của Lý tổng, Tôn Kiều còn tưởng là Lý Khinh Hồng tức giận vì hành động của Phương Huệ, trong lòng càng vui vẻ hơn.
Thù địch giữa phụ nữ là không thể hiểu nổi, xét cho cùng cũng chỉ vì hai chữ: Ghen tuông.
Phương Huệ và Tôn Kiều đều là phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh, nhưng phe phái lại hoàn toàn khác nhau.
Phương Huệ là thuộc phe tâm phúc chính của Lý Khinh Hồng, mà Tôn Kiều lại là một trong ba vị phó tổng lớn đề bạt, người này từng cùng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc với Lý Khinh Hồng, sau khi thất bại, bị Lý Khi Hồng điều đi nơi khác, nói hoa mỹ là khai thác thị trường, kỳ thật chính là trục xuất.
Vì thế chống lưng của Tôn Kiều không còn.
Hơn nữ Phương Huệ xinh đẹp hơn cô ta, đối với mọi người chan hòa, khí chất xuất chúng, không hề có sự kiêu kỳ của một phó tổng, mọi người đều thích làm việc dưới trướng Phương Huệ.
Tôn Kiều cũng có người của mình, nhưng mỗi người đều đề phòng cô ta, bởi vì sự nhiệt tình của cô ta chỉ là giả vờ, khiến cho người khác nhìn vào chỉ thấy cảm giác tâm cơ kín đáo.
Nói tóm, lại, tất cả đều dẫn tới một hiện tượng: Cho dù là về thành tích hay các mối quan hệ trong công ty, mọi mặt Tôn Kiều đều không bằng Phương Huệ.
Căm hận Phương Huệ đã không phải chuyện ngày một ngày hai, vất vả lắm mới có cơ hội có thể cho Phương Huệ nếm chút đau khổ, nhìn Phương Huệ trừng mắt với mình, nhưng Tôn Kiều lại xoay người kiêu ngạo tự đắc.
"Lý tổng, không phải, chị nghe em giải thích..."
Lòng Phương Huệ nóng như lửa đốt, hai mắt đỏ bừng nhìn Lý Khinh Hồng: "Kỳ thật 'tên vô dụng" trong miệng Tôn Kiều chính là..."
"Phương Huệ, đã đến lúc này cô còn bao biện."
Tôn Kiều một lời đánh gãy lời giải thích của Phương Huệ, giọng nói lạnh lùng: "Cô khiến tập đoàn chịu tổn thất lớn như vậy, phải trừ lương một năm và khấu trừ cổ phần, trừ lương là chuyện nhỏ, không chừng trong cơn giận của Lý tổng, còn muốn xa thải cô, vậy thì chẳng vui vẻ gì đâu."
"Tôn Kiều..."
"Đủ rồi!"
Lý Khinh Hồng quát một tiếng, ngăn cản Tôn Kiều và Phương Nhã cãi nhau, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người, nói: "Chuyện này tất nhiên tôi sẽ điều tra rõ ràng, bây giờ các cô đều trở lại cương vị công tác của mình đi."
"Dạ, Lý tổng."
Tôn Kiều và Phương Huệ lúc này mới dừng lại, bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Tôn Kiều nhìn bóng dáng Phương Huệ nở nụ cười lãnh khốc.
"Tôi không tin, cô gây ra chuyện lớn như vậy mà Lý tổng sẽ bỏ qua cho cô..."