Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1239:




Châu Chí Kiên bị dọa sắp khóc rồi: “Tôi đã bảo nó đi làm rồi, cậu có thể tha cho tôi không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng: “Cậu chủ nhà tôi nói rồi, chỉ cần nhà họ Châu các người làm xong việc này thì bảo đảm cho sự phát triển của nhà họ Châu các người leo lên cấp bậc hào môn.”
“Thật sao?”
Ánh mắt của Châu Chí Kiên lập tức sáng lên.
“Vậy nên cố gắng làm, cậu chủ nhất định sẽ không bạc đãi các người.”
Người đàn ông đeo mặt nạ biến mất khỏi nhà họ Châu.
Để lại một mình Châu Chí Kiên, ông ta thoát chết ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt kinh hoàng.
Ông ta ngây người rất lâu, bỗng trên mặt xuất hiện sự tàn độc, lẩm bẩm một mình: “Lý Thiên Dương, Vương Nhất, sự việc đã đến nước này, đừng trách nhà họ Châu chúng tôi ra đòn sát thủ với các người.”
“Muốn trách thì trách cậu lấy một người phụ nữ không nên lấy!”
Ngay sau đó, ông ta gầm lên một tiếng: “Người đâu, mở cuộc họp gia tộc, tất cả mọi người hỗ trợ Mỹ Ngọc, chấp hành nhiệm vụ này!”

Ở một bên khác, Vương Nhất vẫn không biết một nguy cơ lớn nhằm vào anh và Lý Khinh Hồng đang lặng lẽ tới.
Lúc này, anh và Y si đi tới bệnh viện bình thường dưới trướng của nhà họ Kim.
Có một thanh niên đi tới.
Anh ta nhuộm tóc về màu đen, để đầu đinh, khoác trên mình bộ vest đen, trông giống cách ăn mặc của tinh anh trong giới thương nghiệp.
Chính là Kim Thành Phong.
Anh ta và Vương Nhất, Y si lượt qua vai nhau, bỗng nhiên quay đầu lại, hét lên một tiếng: “Anh Vương!”
Vương Nhất quay đầu lại, mỉm cười hờ hững: “Cậu sao lại ở đây?”
“Tôi tới thăm ông nội.”
Kim Thành Phong liếc nhìn trên tầng, vẻ mặt phức tạp: “Sau khi chị họ bảo lãnh ông nội ra thì mặc kệ, ông nội tuổi đã cao, không ai chăm sóc, chỉ có tôi âm thầm chăm sóc.”
Vương Nhất gật đầu: “Cậu có lòng rồi.”
Kim Thành Phong trước kia là loại nhị thế tổ ăn chơi điển hình, mọi cuộc ăn chơi đều rất giỏi.
Nhưng bây giờ lại trầm ổn hơn nhiều, còn hiểu được cách chăm sóc người già, đây là điều rất đáng quý.
Kim Thúy Như nuôi Kim Tuân, theo người ngoài thấy là giả từ bi, nhưng để Kim Thành Phong tới nuôi thì lại là chuyện hiển nhiên — Kim Thúy Như chỉ bảo lãnh chứ không phụng dưỡng, là vì để Kim Thành Phong tới phụng dưỡng.
Kim Thành Phong cười khổ một tiếng: “Có tác dụng gì chứ, bây giờ ông nội một lòng ở bên anh họ Thành Vũ đang hôn mê, có lẽ vào 5 năm, nhà họ Kim đã định sẵn sẽ là kết cục như này.”
Vương Nhất trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nói: “Tôi tới vì chuyện này.”
Cả người Kim Thành Phong rung lên: “Thật sao, anh Vương thật sự có cách chữa khỏi cho anh họ Thành Vũ sao?”
Vương Nhất mỉm cười chỉ vào Y si ở một bên: “Tôi không có bản lĩnh đó, nhưng Y si ở bên cạnh tôi có cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.