Hồng Phật lại thần kinh thô nói luôn, trực tiếp thâu tóm cả hai người.
Lúc này, bọn họ lo lắng chuyện của mình đã bị lộ, một câu cũng không dám nói.
Mà Hồng Phật nói xong thì tìm một cái ghế nhỏ lười nhác ngồi xuống, suy nghĩ chuyện vô vị như này sao lại rơi vào mình…
Từng ngày trôi qua, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vẫn ở trong bệnh viện, chỉ có điều Lý Thiên Dương không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lúc đó, bác sĩ cũng đến mấy lần, đối với hiện tượng này, bọn họ cũng rất khó giải thích, chỉ có thể xếp vào loại bệnh khó.
Bên phía công ty vì cơ thể của Lý Khinh Hồng suy yếu, ở nhà nghỉ dưỡng mấy ngày, tập đoàn Lệ Tinh cũng xảy ra chút chuyện.
Phương Huệ bước trên đôi cao gót, vội vàng đi tới văn phòng của Vương Nhất.
“Anh Vương, xảy ra chuyện rồi.”
Lý Khinh Hồng không ở đây, tư lịch của Vương Nhất còn ít, việc ở công ty tạm thời do Phương Huệ toàn quyền phụ trách.
“Tập đoàn Kim Thị cũng tuyên bố tiến quân vào ngành xa xỉ phẩm, hơn nữa những sản phẩm mà bọn họ lục đục ra mặt gần như giống hệt với sản phẩm ra mắt của chúng ta, ngay cả công thức, nhà sản xuất cũng giống.”
Vương Nhất không hề hoảng sợ, chỉ nheo mắt lại: “Có tra được nguyên nhân gì không?”
Phương Huệ đưa một bản tư liệu tới: “Đây là biến động nhân sự dạo gần đây của tập đoàn Kim Thị, có một quản lý cấp cao mới nhận chức.”
Vương Nhất cầm lấy xem, khi nhìn thấy một cái tên bên trong thì lập tức ánh mắt đanh lại.
“Thành Trâm, cô ta vậy mà nhận chức ở Kim Thị…”
Phương Huệ mặt mày tức giận: “Lúc đầu nghiên cứu sản phẩm, có một phần của cô ta, bây giờ cô ta lại tiết lộ cho Kim Thị, thật là đáng hận!” .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Vương Nhất trầm mặc một lúc, do dự hồi lâu nhưng vẫn gọi cho một số điện thoại anh không muốn gọi.
“Sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi thế?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy từ tính của một người phụ nữ.
Ưu nhã, uể oải còn mang theo một chút ngạc nhiên.
“Tôi chỉ hỏi cô một câu, Kim Thúy Như.”
Giọng điệu của Vương Nhất trầm thấp: “Chúng ta sẽ trở thành kẻ địch ư?”
Kim Thúy Như trầm mặc một lúc, giọng điệu lạnh nhạt: “Chúng ta không phải luôn là kẻ địch ư, từ sau đêm đám cưới anh vứt bỏ tôi!”
Tút tút!
Cô ta đã cúp máy, Vương Nhất đứng ở trước cửa sổ sát sàn, sắc mặt âm trầm.
Từng ngày trôi qua, các phương diện sức khỏe của Lý Thiên Dương đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý Mộng Đình cuối cùng cũng hoảng rồi, cô ta gọi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đến bệnh viện.
“Đã lâu như vậy rồi, tại sao ba tôi vẫn chưa tỉnh?”
Hai mắt Lý Mộng Đình đỏ ngầu, nhìn Lý Thiên Dương hôn mê, trong mắt ngân ngấn nước mắt.