“Điên rồi, điên rồi, đúng là điên hết rồi…”
Hai mắt Thành Trâm trở nên đờ đẫn, diễn biến của sự việc hoàn toàn khác với những gì cô ta suy nghĩ.
Cô ta nghĩ chắc hẳn những công ty này sẽ phải khóc lóc cầu xin Kim thị giúp đỡ bọn họ phát triển?
Tại sao lại hoàn toàn trái ngược vậy chứ?
“Các người có biết chủ tịch của tập đoàn Kim thị là ai không? Chính là Kim Thúy Như của nhà họ Kim đấy!”
“Các người có biết chủ tịch Kim thân thiết với ai không?”
“Các người có biết các người không chỉ đắc tội với Kim thị mà còn đắc tội với người sau lưng chủ tịch Kim không!”
Thành Trâm liếc nhìn tất cả mọi người, lớn tiếng nói.
Đôi mắt Vương Nhất hơi nheo lại, có một tia lạnh lùng xẹt ngang qua.
Trước đây anh đã từng nghi ngờ sau lưng Kim Thúy Như còn có thế lực ngoại bang, nhưng không ngờ đó lại là sự thật.
Anh vẫy tay ra hiệu, tất cả các chủ tịch lập tức đồng loạt lui về phía sau.
Hành động này càng khiến Thành Trâm trợn mắt há hốc mồm.
Những người này dường như rất nghe lời Vương Nhất.
“Nói cho tôi biết người đứng sau Kim Thúy Như, tôi sẽ để cô an toàn rời khỏi đây.”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn Thành Trâm, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm.
Cả người Thành Trâm run lên, theo bản năng che miệng lại, cô ta cũng biết mình đã lỡ miệng.
Cô ta không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa, chỉ mỉm cười chột dạ, muốn thừa dịp mọi người không chú ý để thoát khỏi tập đoàn Lệ Tinh.
Nhưng cô ta còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã bị Phương Huệ ngăn lại: “Cô muốn đi đâu?”
Đầu hàng kẻ địch cũng không sao, nhưng giúp đỡ kẻ địch chèn ép chủ nhân cũ, hành động của Thành Trâm có thể nói đã khiến toàn bộ nhân viên của Lệ Tinh vô cùng phẫn nộ.
Thành Trâm cắn chặt răng đáp: “Tôi không biết gì cả.”
Nghe vậy, Vương Nhất cũng mỉm cười lạnh lùng: “Nếu đã như vậy thì cô ta sẽ giao cho các người xử trí.”
“Vâng, ngài Vương!”
Trên mặt Tôn Chính Vũ mang theo sự lạnh lùng, sau đó nói với đám người Lương Nhật Tân: “Những loại chuyện cỏn con này không cần làm phiền cậu hai nhà họ Lương, cứ giao cho nhà họ Tôn chúng tôi là được.”
Nhưng sắc mặt của Lương Nhật Tân lại thay đổi rõ rệt, anh ta nghiêm mặt nói: “Người phụ nữ này đã xúc phạm đến ngài Vương và cô Lý, đương nhiên phải trừng trị nghiêm khắc. Nhà họ Lương của tôi giỏi nhất trong chuyện này.”
“Đừng cãi cọ nhau nữa, cứ giao cho công ty khoa học kỹ thuật Đỉnh Dật của tôi đi!”
Mười công ty hàng đầu, Vương tổng của khoa học kỹ thuật Đỉnh Đật vung tay, chuẩn bị ôm đồm mọi việc vào người.
“Nói bậy nói bạ, phải do chúng ta làm mới đúng!
Những chủ tịch của các tập đoàn khác rối rít lên tiếng, tỏ vẻ không hài lòng.
Ngay lập tức, một cuộc chiến nổ ra.
Thành Trâm sửng sốt, những người này đang tranh giành xem ai là người sẽ xử trí mình sao?!