“Là ông sao?”
Trông thấy ông lão này, Vương Nhất nhướn mày, ngạc nhiên nói.
Người vừa mới đến là quản gia của Vương tộc Vương Thị, Vương Minh.
Ông ta nở nụ cười với Vương Nhất, sau đó không để ý đến anh mà chỉ chăm chú nhìn về phía Vương Thanh Hòa.
“Cô Vương, chúng tôi đã điều tra thân thế của cô. Cô là cô nhi, lớn lên tại cô nhi viện. Hơn năm tuổi được một cặp vợ chồng tốt bụng nhận nuôi.”
“Họ tạo điều kiện cho cô đi học, cô đã đạt được thành tích ưu tú dựa vào khả năng của mình, sau đó thi đỗ đại học truyền hình và điện ảnh Yên Kinh. Nhưng sau đó vì nhà nghèo, nên cô từ bỏ ước mơ và việc học để làm công kiếm sống.”
“Nhưng trùng hợp và may mắn thay, cô được một trong bảy vị “Nhạc Si” chọn, nhận làm đệ tử ký danh. Lúc này, trời xui đất khiến, cô mới bước vào giới nghệ thuật. Tôi nói có đứng không?”
Nghe người nọ tiết lộ thông tin của mình, sắc mặt Vương Thanh Hòa trở nên vô cùng khó nhìn.
“Mấy người phái người điều tra tôi!”
Cô ta nắm chặt tay, những người kia nắm chắc thông tin của cô ta. Hay nói cách khác, người thân của cô ta cũng đang bị họ giám sát.
Vương Lâm lắc đầu: “Tôi muốn gọi đó là hiểu rõ.”
“Thật ra, vì chiếc huy hiệu, chúng ta có thể bỏ ra rất nhiều. Lấy chiếc huy hiệu thân phận có giá trị vô giá ra để làm mồi dụ, nhưng cuối cùng bọn tôi chưa đợi được cô thì đã gặp phải một kẻ giả mạo.”
Vương Lâm nói lời đầy hàm ý, sau đó liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt lạnh lùng.
Khóe miệng anh ta nở nụ cười khinh thường, trong mắt lại chứa đầy ý đối địch, sau đó nói tiếp.
“Chuyện này rất quan trọng, để tránh có người giả mạo thân phận ‘Thiên kim Vương Thị’, bọn tôi chỉ có thể kiểm tra nghiêm ngặt, cuối cùng cũng tìm được cô. Thân thế của cô, giống hệt mốc thời gian người bị lạc mất của nhà chúng tôi. Trên đời này không có chuyện gì trùng hợp đến thế, cô chính là người nhà thất lạc của bọn tôi ở Thiên An!”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Vương Thanh Hòa với vẻ mặt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Nhất là Lương Nhật Tân, chính anh ta cũng là cậu hai của nhà họ Lương, nên anh ta hiểu rõ tên tuổi của Vương tộc tại Yên Đô vang dội như sấm đánh bên tai.
Nếu được vương tộc Yên Đô đón về nhà, trở thành thiên kim tiểu thư, vậy tương lai của Vương Thanh Hòa sẽ vô cùng xán lạn.
Nhưng sắc mặt của Vương Thanh Hòa lại trở nên đen xì.
“Các người nghĩ rằng, tôi có tin nếu chỉ dựa vào lời nói của anh không? Tôi không có hứng làm thiên kim đại tiểu thư gì đó, tôi có cuộc sống của tôi, tôi cũng có chuyện mà mình muốn làm, nên không thể chỉ vì một câu nói mà đi theo các người.”
Trên gương mặt cô ta, viết đầy kiên quyết.
Vương Lâm mỉm cười nói: “Xin lỗi cô chủ, chúng tôi không thể suy xét đến mong muốn của cô, nhiệm vụ của chúng tôi, chỉ là đưa cô về nhà.”
Vương Minh cũng cất cao giọng: “Mời cô chủ về nhà!”
Lúc này, những người đàn ông to lớn đứng sau nhanh chóng đi về phía Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa liên tục lùi về phía sau: “Mấy người muốn làm gì!”
“Chờ đã!”