Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 130: Thu hồi ẩn long




“Vương Nhất? Là anh!”
Nhìn thấy Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan vẻ mặt ung dung đi vào, trong mắt Kim Thành Vũ hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh, lại trở nên hung dữ: “Anh đến làm gì?”
“Tôi đến giải quyết khó khăn hiện tại của anh.”
Vương Nhất nhìn phòng làm việc bữa bãi, cười, nói: “Tôi cảm thấy bây giờ anh nhất định rất cần giúp đỡ.”
Nụ cười của anh ôn hòa, nhưng theo như Kim Thành Vũ thấy, lại sởn tóc gáy.
“Nhà họ Kim và nhà họ Lý không đội trời chung, anh sẽ có lòng tốt giúp đỡ tôi sao?”
Trong mắt Kim Thành Vũ mang theo sự cảnh giác, sau đó, lại biến thành sự xem thường: “Hơn nữa, anh là một tên bỏ đi của một gia tộc thấp kém, có thể giúp được gì?”
Vương Nhất cũng không tức giận, khóe miệng hơi cong lên, cong lên một độ cong ý tứ sâu xa: “Xem ra, anh thật sự không biết gì về tôi.”
“Tôi trở về Thiên An cũng một khoảng thời gian rồi, Kim Thúy Như không thể không biết hành tung của tôi, nhưng, tại sao cô ta không tìm tôi chứ?”
Không đợi Kim Thành Vũ nói, Vương Nhất đã nói tiếp: “Bởi vì cô ta đã âm thầm điều tra về tôi, biết một vài chuyện về tôi, trước khi vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn, cô ta sẽ không làm kẻ thù của tôi.”
Vương Nhất không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến, Kim Thành Vũ lập tức rời vào trầm tư, anh ta cũng mơ hồ phát hiện ra vài điều không đúng.
Nhưng, anh ta vẫn cười khẩy một tiếng: “Vậy thì sao, chính là vì em họ của tôi không tìm đến anh, anh đã không biết phân lượng của mình?”
Vương Nhất cười lắc đầu, sau đó liệt kê ra những khó khăn của Kim Thành Vũ lúc này.
“Bị phó tổng phản bội, đào đi một đoàn đội, công ty hoàn toàn tê liệt, không thể hoạt động được, hơn nữa, sự thật của vụ ba một sáu đã bị lộ ra ánh sáng, anh không chỉ cần phải đối mặt với nguy cơ công ty sẽ phá sản, còn sắp thân bại danh liệt!”
Nghe đến đây, vẻ mặt Kim Thành Vũ thật sự thay đổi, không thể tin được nhìn Vương Nhất: “Sao anh biết?”
Sau khi công ty xảy ra biến đổi, anh ta đã lập tức yêu cầu thư ký phong tỏa toàn bộ tin tức, sao anh lại biết được?
Vương Nhất khẽ cười: “Chỉ cần tôi muốn biết, cả thành phố Thiên An không có chuyện gì là tôi không biết.”
Dừng lại một lúc, Vương Nhất lại nói tiếp: “Tốt nhất anh hãy đặt toàn bộ tâm tư lên doanh nghiệp Ẩn Long, cũng quan tâm Tân Giang Hội.”
“Tân Giang Hội?”
Sắc mặt Kim Thành Vũ hơi thay đổi: “Anh có ý gì?”
Reng reng....
Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta vang lên, là người phụ trách Tân Giang Hội gọi đến.
Bình thường, lúc Kim Thành Vũ không ở Tân Giang Hội, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong Tân Giang hội đều do anh ta xử lý.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập, lúc này Kim Thành Vũ có chút do dự, lại không dám nhận cuộc điện thoại này.
“Nhận đi.” Vương Nhất cười haha nói.
Kim Thành Vũ cắn răng nhận điện thoại, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ trầm ổn một chút: “Chuyện gì?”
“Ông chủ, Tân Giang Hội bị kiểm tra và niêm phong!”
Điện thoại vừa được kết nối, đã truyền đến giọng nói sợ hãi của người phụ trách.
“Cái gì? Kiểm tra và niêm phong?”
Kim Thanh Vũ đột nhiên trợn tròn mắt, phản ứng có điều kiện đứng dậy: “Tại sao lại bị kiểm tra và niêm phong?”
“Vì... đột kích kiểm tra....”
Giọng nói của người phụ trách ngày càng nhỏ: “Ở bên trong bắt được rất nhiều nam nữ có giao dịch không chính đáng.”
Vù...
Lập tức, đầu óc Kim Thành Vũ trống rỗng, hai mắt tối sầm lại, thậm chí còn đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.
Tân Giang Hội của anh ta từ trước đến nay đều là quy định thành viên, chỉ mở cho người có thân phận, xin hỏi, những người như thế này muốn phụ nữ như thế nào mà không tìm được? Sao lại đi chạm vào vạch đỏ chứ?
Cúp điện thoại, sắc mặt Kim Thành Vũ càng thêm khó coi.
Đột nhiên, giống như hiểu ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Vương Nhất.
“Là anh làm?”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng đậm: “Cuối cùng anh cũng ý thức được rồi.”
Soạt....
Cả người Kim Thành Vũ lập tức căng cứng lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Vương Nhất, giọng nói run rẩy: “Chu Bá cũng là anh xúi giục?”
“Tôi không thích cách gọi như vậy.”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất nhạt đi một chút: “Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Trong lòng mỗi người đều có một hạt giống báo thù, anh và Thường Kỉ tự tay vùi nó xuống, tôi chỉ khiến nó mọc rễ, nảy mầm trước mà thôi.”
“Vương Nhất! Tôi giết anh!”
Kim Thành Vũ hoàn toàn mất đi lý trí, mắt đỏ ngàu xông về phía Vương Nhất.
Hai tay muốn bóp lấy cổ anh, muốn bóp đến chết.
Nhưng, một bóng đen đã ra tay trước, đạp mạnh một phát.
Bịch!
Cơ thể của Kim Thành Vũ giống như con diều bị đứt dây, bay ra.
“Chu Bá chưa nói với anh sao? Anh xem người ta là một nhân vật nhỏ bé, vậy thì trong mắt người khác, cũng là một nhân vật nhỏ bé, không đáng để kể đến.”
Vương Nhất nhìn xuống Kim Thành Vũ đang nằm bò trên mặt đất giống như loài giun dế, giọng điệu bình thường.
Kim Thành Vũ đập mạnh xuống sàn nhà, lúc này phát tiết tất cả sự ấm ức và tức giận trong lòng.
“Nhưng, tôi không phải đặc biệt đến xem chuyện cười của anh, ngược lại, tôi đến để giúp anh giải quyết vấn đề.”
Đột nhiên, Vương Nhất chuyển chủ đề: “Cục diện bây giờ anh cũng nhìn thấy rồi, không phải là chuyện anh có thể giải quyết được, bán doanh nghiệp Ẩn Long cho tôi, anh còn có thể thu lại được một khoản tiền.”
Kim Thành Vũ bình tĩnh lại một chút, kinh ngạc hỏi: “Anh đến để thu mua?”
“Không sai.” Vương Nhất dứt khoát thừa nhận.
“Mẹ nó anh điên rồi?”
Hai mắt Kim Thành Vũ toàn là máu, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất: “Anh biết giá thị trường của doanh nghiệp Ẩn Long là bao nhiêu không?”
“Đây không phải vấn đề mà tôi cần phải suy nghĩ.”
Vương Nhất lắc đầu, nói: “Lúc đó, Kim Thúy Như thu mua doanh nghiệp Ẩn Long với giá 1500 tỷ, bây giờ, tôi cũng mua lại với giá 1500 tỷ.”
“Không thể!”
Kim Thành Vũ suy nghĩ một lúc, từ chối một cách chắc như đinh đóng cột: “Doanh nghiệp Ẩn Long không thể chỉ đáng giá 1500 tỷ.”
“Kim Thành Vũ, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu cục diện hiện tại.”
Vương Nhất nheo mắt lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Chu Bá đã công bố sự thật vụ ba một sáu, anh và Thường Kỉ đều không thoát được liên quan, hơn nữa bây giờ Ẩn Long đã rời đi một số lượng lớn, cả công ty đang ở trong trạng thái tê liệt, cho anh 1500 tỷ, đã hoàn vốn rồi!”
“Đương nhiên, nếu như anh vẫn không đồng ý, cũng không sao.”
Vương Nhất dừng lại, cười haha nói: “Tôi còn có cách khác thu mua doanh nghiệp Ẩn Long, sở dĩ tôi ngồi đây nói chuyện với anh một cách bình tĩnh, hòa nhã, chỉ là lựa chọn một cách ôn hòa nhất, lịch sự nhất trong rất nhiều cách, nếu như đàm phán thất bại, tôi không bận tâm bắt đầu một số cách không được hữu hảo lắm.”
Uy hiếp!
Uy hiếp một cách quang minh chính đại!
Khóe mắt Kim Thành Vũ co rút lại, anh ta biết Vương Nhất không phải đang nói đùa.
Nhưng, anh ta vẫn kiên trì nói: “Cho dù tôi có ý định bán, anh sẽ bỏ ra nổi 1500 tỷ sao?”
Bây giờ công ty Áo Tân đã thuộc về anh ta, nên 2640 tỷ của 10 công ty lớn tài trợ cũng thuộc về Kim Thành Vũ.
Anh ta không tin Vương Nhất lấy ra được số tiền 1500 tỷ!!
Vương Nhất không nói gì, là liếc nhìn Lãnh Nhan.
Lãnh Nhan lập tức đi đến trước mặt Kim Thành Vũ, từ trong ngực móc ra một chiếc thẻ vàng, thờ ơ nói: “Đi quẹt chiếc thẻ này, sau khi đạt được giao dịch, sẽ tự động khấu trừ 1500 tỷ.”
Vẻ mặt Kim Thành Vũ hơi thay đổi, nhưng nghĩ đến Lãnh Nhan chỉ là vệ sĩ của Vương Nhất, có thể có bao nhiêu tiền?
Nhưng cầm lấy chiếc thẻ vàng kia và liếc nhìn, mắt Kim Thành Vũ mở to.
Là thẻ vàng của nước Thụy Sĩ!
Anh ta là con trưởng của nhà họ Kim, cũng chưa có tư cách có được thẻ vàng của Thụy Sĩ.
Nhìn thấy Kim Thành Vũ chần chừ không hành động, Lãnh Nhan nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Không thể dùng sao? Tôi đổi thẻ khác.”
Nói xong, lại móc ra một chiếc thẻ đen, mặt sau của chiếc thẻ in hình đầu lâu đen.
Nhìn thấy chiếc thẻ này, hai mắt Kim Thành Vũ suýt nữa tối sầm lại, bị dọa đến mức ngất đi.
“Hội đầu lâu...”
Chiếc thẻ này, chỉ có những thành viên của hội đầu lâu, thế lực ngầm lớn nhất thế giới mới có, do nữ hoàng hội trưởng đích thân phát hành, trên toàn thế giới không có đến 50 chiếc....
Người vệ sĩ nữ kia của Vương Nhất rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Kim Thành Vũ ngây người nhìn Lãnh Nhan, không dám đưa tay ra nhận.
“Vẫn không thể dùng sao?”
Trong mắt Lãnh Nhan lóe lên sự mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Kim Thành Vũ tràn đầy sự xem thường.
Cuối cùng, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng bình thường, hỏi: “Chiếc thẻ tiết kiệm này có thể dùng đúng không?”
“....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.