Tất cả mọi người không ngờ tới đại nhân Thương Si sẽ đích thân tới hiện trường, một đám ngay cả thở mạnh cũng không dám, im re như ve sầu mùa đông.
Chỉ có La Chí Viễn, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh biết, ở đây nào có cái gì mà đại nhân Thương Si?
Vị này chính là nhân vật lớn ngay cả đại nhân của Thương Si cũng phải cung kính!
Nói xong, Thường Kỉ ngừng thở, thậm chí nhắm hai mắt lại, càng không dám đứng dậy.
Ông ta rõ ràng, chỉ cần đại nhân của Thương Si có thể tha thứ cho mình, La Chí Viễn cũng sẽ tha thứ cho mình!
Nhưng hiện trường một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh đồng hồ tích tích, tựa như đang đếm ngược phán quyết vận mệnh.
Đại nhân của Thương Si cũng không lên tiếng, cũng không đi đến ghế dựa, lúc này, hiện trường truyền đến một tiếng cười châm chọc, tiếp đó là một giọng nói rất trầm thấp truyền tới.
"Ông muốn tôi tha thứ cho ông?"
Thường Kỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể một lần nữa dấy lên ánh sáng hy vọng, dồn dập nói: "Đúng vậy, đại nhân Thương Si, tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định giữ phép tắc làm ăn!"
"Ông không có cơ hội nữa."
Tiếng nói trầm thấp lần thứ hai truyền đến, tuy rằng bình tĩnh, nhưng mọi người đều cảm giác được một luồng sát ý ngập trời, cả người Thường Kỉ cũng run rẩy.
"Ngay giây phút ông ra tay với nhà họ Lý, thì đã xác định ông sẽ có ngày này rồi."
Vương Nhất đưa lưng về phía mọi người, nhắm mắt, chậm rãi nói.
Nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh Lý Thiên Dương bị đeo tiếng xấu trên người ba năm trước, đau đớn đến chết, ngày ngày say xỉn.
Tức khắc, sát ý của anh dâng lên, giọng nói cũng rét căm căm.
"Để ông chết là chuyện rất dễ dàng, cái khó là làm thế nào cho ông hối hận, khiến ông khổ sở, nên tôi vẫn luôn tự hỏi vấn đề này."
"Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông, cuối cùng tôi cũng hiểu."
Giọng nói trầm thấp lập tức trở nên vui sướng, những người ở đây không hiểu sao lại rùng mình.
"Ông là vì mục đích gì mà không từ bất kỳ thủ đoạn dã tâm nào, trong lòng ông hẳn có một kế hoạch lớn chưa thực hiện được, vậy nên, để ông chết thì hời cho ông quá."
"Phải sống cho tôi, trở thành một người bình thường, sống sót một cách tầm thường vô vị, người thân của ông, tất cả sẽ bỏ ông mà đi, sự nghiệp của ông, sẽ thành áo khoác của người khác, đợi ông già rồi, sẽ không có nơi nương tựa, sau khi chết đi, ngay cả người đưa ma cũng không có, cuối cùng thi thể của ông sẽ dần dần phân hủy, bốc mùi hôi thối."
"Sẽ có người hủy hoại mọi thứ liên quan đến ông ở thế giới này, không ai sẽ nhớ tới ông đã từng đến thế giới này, đây là hình phạt tàn khốc nhất đối với ông!"
Giọng nói lanh lảnh như lưỡi hái tử thần, tuyên bố Thường Kỉ nhận án tử.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao đại nhân Thương Si lại hận Thường Kỉ như vậy.
Mà bản thân Thường Kỉ cũng sợ tới mức quỳ rạp xuống nền nhà lạnh băng, hai tay ôm chặt đầu, như một con đà điểu hoảng hốt, hận không thể chui đầu xuống đất.
Ông ta cực kỳ sợ hãi.
Mỗi một chữ của Vương Nhất như dao, đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng ông ta.
Ông ta sợ hãi tầm thường, sợ hãi cô độc, càng sợ hãi hơn là sau này chết đi, ngay cả người đưa ma cũng không có!
Ngay cả dấu vết tồn tại trên thế giới này cũng bị xóa bỏ, tàn nhẫn đến cỡ nào mới có thể làm đến như vậy chứ?
Hội nghị kết thúc, Thường Kỉ thất hồn lạc phách đi xuống lầu, Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng theo sau rời đi.
Ngoài cổng lớn, mặt Thường Dĩnh vẫn bầm tím, thi thoảng ánh mắt oán độc lại nhìn về phía mấy bảo vệ.
Anh ta sẽ nhớ kỹ những người đã đánh mình, chờ ba mình họp xong đi ra, nhất định sẽ đuổi việc hết tất cả bọn họ...
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Thường Dĩnh thoáng liếc qua, liền thấy Thường Kỉ vẻ mặt dại ra bước từ thang máy ra, liền vội vàng vẫy tay với ông ta: "Ba, con bị người ta đánh, chính là mấy thằng bảo vệ mắt mù này, thế mà dám đánh con..."
Nói xong, còn vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía những bảo vệ đó: "Các người xong đời rồi, ba tôi họp xong rồi, nhân lúc này thì viết đơn xin từ chức đi, ha ha ha ha..."
Nhưng dường như Thường Kỉ không nhìn thấy Thương Dĩnh, thần sắc vẫn dại ra lướt qua người anh ta.
Tức khắc Thường Dĩnh ngân ngẩn, vội vàng theo sau Thương Kỉ: "Ba, sao ba lại không để ý đến con, con bị đánh..."
"Cút cho ông!"
Đột nhiên, gương mặt Thương Kỉ trở nên dữ tợn, một chân đá mạnh anh ta một cái, lập tức đá anh ta bay xa mấy mét.
Thường Dĩnh bị đá đến ngu người, ánh mắt dại ra nhìn Thường Kỉ.
"Tuổi già không nơi nương tựa, ngay cả người đưa ma cho tôi cũng không có, ha ha ha ha..."
Trên đường người đến người đi, Thường Kỉ lại như điên rồi, gương mặt dữ tợn cười như điên.
Tiếng cười ngày càng điên cuồng, càng lúc càng giống người thần kinh, người xung quanh rất hoảng sợ, ánh mắt đều đổ dồn về Thường Kỉ, mạnh miệng mắng chửi.
"Bị tâm thần à!"
"Cô vừa nói gì chứ!"
Thường Kỉ kéo lại cô gái qua đường vừa mắng mình là tâm thần, hai mắt nồi ra, khuôn mặt méo mó dữ tợn: "Những tên của hiệp hội Hồng Ưng bắt nạt tôi, ngay cả một con đàn bà như cô cũng dám bắt nạt tôi, ông đây bóp chết cô!"
Dứt lời, hai tay hung tợn dùng sức bóp chặt cổ cô gái kia.
"A! Cứu mạng! Ở đây có kẻ tâm thần!"
Lập tức xung quanh rơi vào khủng hoảng, tiếng hét chói tai, tiếng bước chân hỗn loạn.
"Ba, rốt cuộc ba đang làm cái gì vậy chứ!"
Thường Dĩnh nhìn cảnh này, tức khắc trợn trừng đôi mắt không dám tin.
Người đàn ông tóc đen, gương mặt dữ tợn này thật sự là ba của mình sao?
"Ông bóp chết mày!"
Thường Kỉ như lệ quỷ gào lên, mang theo oán khí vô tận, đôi tay không ngừng dùng sức.
Gương mặt cô gái kia lập tức đỏ bừng, lực giãy giụa cũng dần yếu đi, như vậy nói rõ, cô ta sắp bị bóp chết.
"Mau cứu người!"
Các nhân viên an ninh của cao ốc Đại Thương lập tức lao tới, mạnh mẽ tách hai người ra.
Cô gái được cứu, dùng sức hít mạnh không khí mới mẻ, nhưng gương mặt tái nhợt nhìn Thường Kỉ, kinh hãi hét lên: "Tên điên, tên điên..."
Sau đó bỏ chạy trối chết.
Thường Kỉ bị bốn năm bảo vệ giữ chặt, vẫn nhe răng trợn mắt, có vẻ muốn cắn người.
"Ba, rốt cuộc ba đang làm cái gì vậy?!"
Thường Dĩnh vội vàng xông tới, nhưng còn chưa đến gần, đã bị ngăn lại.
"Hiện tại tinh thần ông ta đang rất hỗn loạn, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cần ngay lập tức đưa đến bệnh viện tâm thần."
"Cái gì?"
Thường Dĩnh nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt.
Không có ai để ý đến anh ta, sau khi khống chế được Thường Kỉ, đội trưởng đội bảo vệ liền gọi điện báo cảnh sát.
Ba phút sau, cảnh sát ở gần đó đã tới hiện trường, còng tay Thường Kỉ lại, áp giải lên xe.
Chờ đợi ông ta, sẽ là thủ tục nhập viện bệnh viện tâm thần.
Một màn này rơi vào mắt Vương Nhất và Lãnh Nhan, hai người cũng rất kinh ngạc.
Đặc biệt là Vương Nhất, anh không ngờ rằng, sự việc chuyển biến quá nhanh, Thường Kỉ thật sự điên rồi.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt anh lại bình tĩnh trở lại.
Kết cục như vậy, cũng là do ông ta gieo gió gặt bão.