“Tăng... Tăng tổng?”
Nhìn thấy Tăng Quốc Vinh dẫn người đi vào, Điền Thịnh lập tức ngây người, nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Ngài sao lại đến đây?”
Các doanh nghiệp đến tham gia dự thầu khác, bao gồm cả Tôn Lập, sắc mặt đều sinh ra một chút thay đổi.
Từ thái độ của Tăng tổng thì thấy, hình như là vì Vương Nhất mà ra mặt.
“Tôi không đến thì làm sao nhìn thấy một mặt uy phong như này của giám đốc Điền?”
Trong mắt Tăng Quốc Vinh xẹt qua một tia sắc lạnh đầy nguy hiểm, trong lời nói mang theo uy hiếp: “Cậu nói muốn đuổi ai ra ngoài?”
Nếu không phải là bị tai mắt của ông ta nhìn thấy, ông ta còn không biết chuyện này.
Điền Thịnh và Tôn Lập lại hoàn toàn đơ người, đường đường là Tăng tổng, sao lại ra mặt thay cho một phế vật của nhà họ Lý?
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình càng trợn to mắt, không dám tin mà nhìn Vương Nhất.
Nhất là Châu Mỹ Ngọc, nhớ tới bóng lưng mà bà ta nhìn thấy đi bên cạnh Tăng Quốc Vinh vào trước đó, cả người như bị xung kích.
Đột nhiên, bà ta bỗng nhớ ra, Vương Nhất đến tòa nhà Quốc tế, hình như là đến tìm người....
Tìm Tăng Quốc Vinh sao?
Chuyện này sao có thể chứ?
“Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm...”
Điền Thịnh toát mồ hôi như mưa, vội vàng sửa lời.
“Lão Điền, cậu là người phụ trách buổi đấu thầu, sự công bằng và khách quan tuyệt đối là điều rất quan trọng, hiểu chứ?” Tăng Quốc Vinh lạnh lùng nhìn Điền Thịnh, lạnh lùng nói.
“Hiểu, đều hiểu, Tăng tổng ngài cứ yên tâm đi!”
Ở trước mặt Tăng Quốc Vinh, Điền Thịnh giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, gật đầu cúi người.
Thấy Tăng Quốc Vinh nói nhiều như vậy cũng không nhắc đến Vương Nhất, ý nghĩ trước đó lại bị mẹ con Lý Mộng Đình loại bỏ.
Người như Tăng tổng chỉ là thích sự công bằng minh bạch mà thôi.
Tăng Quốc Vinh lúc này mới hài lòng gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Ngoài ra, tôi đã bán tòa nhà Quốc tế rồi, tòa cao ốc đã không thuộc về tôi nữa, bây giờ chỉ là cổ đông nhỏ của Lệ Tinh mà thôi.”
“Cái gì?!”
Một hòn đá khuất lên sóng dữ, tin tức này vừa xuất hiện, bất luận là Điền Thịnh hay Tôn Lập, hoặc mẹ con Lý Mộng Đình đều mang vẻ sững sờ.
Tăng Quốc Vinh đã bán tòa nhà Quốc tế rồi sao?
Bán cho ai?
Phải biết, giá trị thương nghiệp của tòa nhà Quốc tế là một con số trên trời.
“Tăng, Tăng tổng, ngài đừng nói đùa nữa.” Điền Thịnh căn bản không tin.
“Cậu nhìn tôi giống như đang nói đùa lắm à?”
Tăng Quốc Vinh mặt mày không cảm xúc nói: “Đó là một vị đại nhân mà các người không tưởng tượng được, mua tòa nhà Quốc tế chỉ là một sản nghiệp rất nhỏ trong đó mà thôi, người ấy cũng khá bận, không tiện công khai thông tin.”
Nói xong chuyện nên nói, Tăng Quốc Vinh rời đi, trước khi đi còn vỗ vai của Điền Thịnh, suýt nữa vỗ bẹp Điền Thịnh xuống đất.
“Giám đốc Điền, còn muốn đuổi chúng tôi đi nữa không?”
Lúc này, Vương Nhất đi tới trước mặt Điền Thịnh, cười híp mắt hỏi.
“Hừ, nhà họ Lý, coi như các người may mắn, vừa hay Tăng tổng đi qua, cứu các người.”
Điền Thịnh mặt mày giận dữ, khinh thường nói: “Có điều, dù cho các người cơ hội này thì sao chứ, dựa vào công ty nhỏ Áo Tân của các ngươi, cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.”
Tôn Lập từ trên bục đi xuống, không có tư cách tước đoạt tư cách của nhà họ Lý, khiến sắc mặt của anh ra có chút khó coi.
Nhưng, đúng như những gì giám đốc Điền nói, dù cho bọn họ cơ hội cạnh tranh công bằng, bọn họ cũng không trúng thầu được.
Nghĩ đến đây, Tôn Lập lúc này mới có được một chút an ủi.
Cuộc đấu thầu tiếp tục.
“Doanh nghiệp tiếp theo, nhà họ Lý, công ty Áo Tân.” Sắc mặt của Điền Thịnh không phải quá dễ coi mà tuyên bố.
Vương Nhất đi lên sân khấu, nhưng không có động tác khác.
Thấy vậy, Điền Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Phương án của cậu đâu?”
“Tôi không có phương án, cũng không mang theo USB gì cả.” Vương Nhất nói thật.
“Cái gì, không có phương án?”
Mọi người chợt sững người, sau đó đều bật cười.
“Không có phương án cậu đến đầu thầu cái gì? Mua vui cho mọi người sao?”
“Mau xuống đi, đừng làm người ta mất mặt nữa.”
“Dựa vào tên phế vật này, nhà họ Lý là mãi mãi không thể trở mình được.”
Nhất thời, những tiếng cười mỉa mai vang lên, Điền Thịnh và Tôn Lập thấy vậy, cũng cười lạnh không ngừng.
Căn bản không cần bọn họ âm thầm giở trò, bởi vì nhà họ Lý, cho dù là lực sĩ cũng không đỡ nổi.
Bị người khác xem thường ở trước mặt mọi người, sắc mặt của Lý Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng, nhưng bị Châu Mỹ Ngọc kìm chế ấn chặt hai tay, ý bảo đừng manh động.
Vương Nhất lại không hề quan tâm, tiếp tục nói: “ ‘Thiên Sứ’ là sản phẩm do đích thân Lý tổng tự thiết kế, ẩn chứa tâm huyết của Lý tổng, cho nên ở trong lòng Lý tổng, nhất định có một phương án đóng gói mà cô ấy hài lòng, cô ấy tổ chức buổi đấu thầu này là muốn xem thử ý tưởng của ai giống với cô ấy.”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, các doanh nghiệp lại bật cười.
Thông tin này, ai không biết chứ?
Cùng lúc này.
Tầng 87 của tòa nhà Quốc tế, phòng họp.
Lý Khinh Hồng và một người đàn ông nho nhã lịch lãm ngồi dựa vào cửa sổ.
Người đàn ông mặc bộ vest cắt may vừa vặn, trên cổ tay đeo đồng hồ Rolex nổi tiếng, cầm một ly trà Lam Sơn cực phẩm, từ từ thưởng thức.
Ngũ quan không tính là quá tinh tế, nhưng được cái tự nhiên, kết hợp lại với nhau, cho người ta một loại cảm giác như tắm trong gió xuân, đôi mắt của anh ta luôn nhìn Lý Khinh Hồng ở đối diện, giống như nhìn một bảo vật.
Nhìn sang Lý Khinh Hồng ở đối diện, toàn bộ sự tập trung đều đặt trên chiếc máy tính xách tay trước mặt, trên chiếc máy tính đang phát livestream buổi đấu thầu.
Sau khi cô nhìn thấy Vương Nhất đại diện nhà họ Lý lên sân khấu, đầu tiên là lông mày nhíu lại, sau đó nội tâm tĩnh lặng dấy lên một chút gợn sóng.
“Dáng vẻ lúc làm việc của em thật đẹp.” Người đàn ông khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lý Khinh Hồng liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Kim Thành Vũ, không có chuyện gì, tôi phải về phòng làm việc đây.”
“Đối với tôi mà nói, nhìn em chính là chuyện quan trọng nhất.” Kim Thành Vũ để ly trà xuống, nhìn Lý Khinh Hồng mỉm cười.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa có con rồi.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Lý Khinh Hồng hiện lên sự sắc lạnh, chán ghét nói: “Tôi không có hứng thú với anh.”
Từ chối thẳng thừng như vậy khiến sắc mặt của Kim Thành Vũ chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Khinh Hồng, em đừng lừa tôi, em chỉ là vào 5 năm trước một tên khốn vấy bẩn mà thôi, căn bản không có chồng gì cả, chuyện này giới thượng lưu của Thiên An đều biết.”
Xoạt---
Lời này vừa dứt, dường như chạm vào vảy ngược của Lý Khinh Hồng, sắc mặt hoàn toàn trở lạnh.
Vẻ mặt của Kim Thành Vũ dịu lại một chút, an ủi: “Khinh Hồng, tôi không để tâm em từng sinh con, thậm chí không để tâm sự tồn tại của Tử Lam, đối xử với con bé giống như ba ruột.”
“Ba ruột sao?”
Giống như chạm vảy ngược, thần sắc của Lý Khinh Hồng càng thêm lạnh lẽo, nói từng chữ: “Xin lỗi, anh không xứng, ba ruột của con bé đã trở về rồi.”
Nói xong, cô bèn rời khỏi phòng họp.
Kim Thành Vũ mặt mày cứng đờ ngồi tại chỗ, trong mắt sớm đã ẩn chứa sát cơ.
Lý Khinh Hồng nhanh chóng quay lại văn phòng tổng giám đốc, nhìn chằm chằm bóng dáng của Vương Nhất trong màn hình máy tính.
Trong màn hình, đường nét của Vương Nhất rõ ràng, gương mặt sắc lẹm: “Mẫu nước hoa ‘Thiên Sứ’ này khác với các loại nước hoa khác, mọi người không hiểu, nhưng tôi hiểu.”
“Tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện, một câu chuyện kể về một người chồng bất tài ôm lòng áy náy với vợ.”