Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 145: Cho mày chết




Hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng ở cổng biệt thự, Thường Lâm xuống xe, anh ta nhìn thời gian, trên mặt hiện lên một nụ cười nham hiểm: "Đã lâu như vậy rồi, chắc cũng kết thúc rồi?”
Nói xong, anh ta vừa đẩy cửa bước vào vừa cười đắc ý: "Anh Kim, kết quả thế nào?"
Tuy nhiên, trong nhà lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng vọng của Thường Lâm.
"Anh Kim?"
Thường Lâm hơi sững người, sau đó anh ta đi về phía một căn phòng.
Khi vừa mở cửa ra, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Mặt đất đầy những mảnh thủy tinh, từng cơn gió lạnh thổi vào, hất tung rèm cửa hai bên.
Người phụ nữ trên giường đã biến mất, còn Kim Thành Vũ thì nằm trên mặt đất đầy máu, trên người anh ta đầy vết dao.
"Rốt…..rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy!"
Thường Lâm biến sắc, anh ta nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn xung quanh.
Bên ngoài tối đen như mực, không chút bóng người.
Thường Lâm không quan tâm đã chuyện gì đang xảy ra nữa, anh ta đến cạnh Kim Thành Vũ rồi thử kiểm tra hơi thở.
Vẫn còn sống.
Thường Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta lắc mạnh Kim Thành Vũ: "Anh Kim, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi——"
Nhưng dù lắc mạnh cơ nào thì Kim Thành Vũ vẫn không chút phản ứng.
Thường Lâm vô cùng sốc, một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể.
Người đầu tiên hiện lên trong đầu Thường Lâm là Vương Nhất.
Nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì không thể nào!
Bởi vì Vương Nhất thậm chí còn không biết anh ta đã giấu con tin ở đây, chứ đừng nói đến việc giải cứu con tin trước anh ta.
Bỗng Thường Lâm nhìn quanh và phát hiện máy quay vẫn đang chạy.
Anh ta bước nhanh đến chỗ máy quay, sau đó bấm nút dừng và định xem có chuyện gì xảy ra.
Bang bang bang ----
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị ai đó gõ mạnh.
Thường Lâm cau mày hét lên: "Có chuyện gì thì lát nữa nói!”
Kim Thành Vũ đã hôn mê rồi, hiện tại trong biệt thự chỉ có anh ta và tài xế nên Thường Lâm cứ tưởng người rõ cửa là tài xế của mình.
Bang bang bang ----
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn, như muốn đập nát cánh cửa.
Trong lòng Thường Lâm tràn ngập lửa giận, anh ta nhanh chóng đi xuống lầu mở cửa.
Ầm----
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở cửa thì một lực mạnh từ ngoài truyền đến. Cánh cửa bị hất bay rồi đè lên người Thường Lâm khiến anh ta nằm bẹp bên dưới.
"Khụ khụ----"
Khói bụi mịt mù, Thường Lâm liên tục họ khan, lúc này trước mặt anh ta xuất hiện một đôi giày da sẫm màu.
Cả người Thường Lâm run lên, anh cứng ngắc ngẩng đầu lên rồi thấy Vương Nhất lạnh lùng đi tới trước mặt mình.
Trong phút chốc, Thường Lâm như gặp phải đại địch, anh ta kinh hãi: "Sao---- sao mày tìm được nơi này?"
"Cảm ơn anh đã dẫn đường."
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn ngập sát ý: "Tôi đã cho anh một cơ hội sống, nhưng chính anh lại không trân trọng, vậy thì đừng trách tôi!”
Thường Lâm kinh hãi, kinh hãi đến cùng cực.
Anh ta biết rõ con tin chính là quân cờ cứu mạng mình, bây giờ con tin đã không cánh mà bay rồi. Không có lớp bảo vệ này, Vương Nhất muốn giết anh ta cũng không cần do dự nữa.
"Không, anh không thể giết tôi, tôi vẫn có ích!”
Thường Lâm vội vàng bò dậy rồi quỳ xuống van xin Vương Nhất.
“Giá trị duy nhất của anh là nói cho tôi biết con tin ở đâu!” Vương Nhất lạnh lùng nói.
"Ở đây, cô ta ở đây!"
Thường Lâm vội vàng chỉ vào một căn phòng và nói.
Vương Nhất nhìn sang rồi sải bước đi vào phòng.
Thường Lâm không quan tâm cả người đang đau đớn dữ dội, anh ta ôm lấy xương sườn rồi điên cuồng chạy trốn.
Vừa vào phòng, anh ta đã nhận ra người phụ nữ kia đã biến mất một cách bí ẩn nhưng Thường Lâm lại không nói cho Vương Nhất, cốt là để câu giờ bảo toàn mạng sống thôi.
Nhưng thủ đoạn nhỏ này lập tức bị Vương Nhất nhìn thấu, anh chỉ thấy Kim Thành Vũ đang hôn mê, còn Lý Tuyết Nhi thì không rõ tung tích.
Trong mắt Vương Nhất lộ ra sát khí, anh cầm lấy cây đèn kim loại rồi đập về phía Thường Lâm.
Ầm!
Trúng ngay ót Thường Lâm, hai mắt anh ta tối sầm rồi ngất đi.
Vương Nhất sải bước đi ra, trong mắt tràn đầy lửa giận, mặc kệ việc anh ta đã ngất đi, Vương Nhất trực tiếp nắm lấy đầu Thường Lâm rồi đập mạnh xuống sàn.
bùm!
Dưới cơn đau dữ dội, Thường Lâm tỉnh dậy mà cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vương Nhất, anh ta run lên vì sợ hãi. Cảnh tượng Vương Nhất giải quyết đám thuộc hạ trong chớp mắt vẫn khắc sâu vào đầu anh ta.
“Anh không thể giết tôi, nếu không anh sẽ hối hận!” Anh nhìn Vương Nhất rồi kinh hãi hét lên.
"Anh dám lừa tôi?"
Vương Nhất nhả ra từng chữ, sau đó cao giọng gầm lên: "Nói! Người ở đâu!"
"Tôi cũng không biết……"
Thường Lâm sợ tới mức hồn bay phách tán, sắc mặt anh ta tái nhợt: "Thuộc hạ của tôi đã giấu người ở đây nhưng tôi không biết tại sao cô ta lại biến mất.”
“Anh nghĩ tôi vẫn sẽ tin anh sao?"
Vương Nhất lạnh lùng nói: "Tôi đếm tới ba, nếu anh còn không nói thì khi mỗi một phút trôi qua, tôi sẽ cắt một bộ phận trên người anh.
Thường Lâm càng hoảng sợ, anh ta biết Vương Nhất hoàn toàn dám làm như thế.
Nhưng anh ta cũng đâu biết người biến đi chốn nào.
"Hết giờ."
Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất vang lên, sau đó anh tóm lấy một ngón tay rồi Thường Lâm rồi dùng lực vặn.
Rắc ----
Một ngón tay của Thường Lâm đã bị Vương Nhất vặn gãy.
"A!"
Anh ta đau đớn hét lên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Nếu tính cả chân thì anh có mười chín ngón.” Vương Nhất nhàn nhạt nói.
Thường Lâm kinh hãi đến cực điểm, cơ thể anh ta run rẩy kịch liệt, anh ta vắt óc suy nghĩ nhưng đều vô ích.
Rắc ----
Vương Nhất lại bẻ thêm một ngón tay của Thường Lâm.
"A!"
Thường Lâm đau như sắp chết, cả người toàn mồ hôi lạnh.
Tiếp theo đó, cứ mỗi phút trôi qua, Vương Nhất lại bẻ thêm một ngón tay của Thường Lâm.
Mười phút sau, mười ngón tay của Thường Lâm đều mềm oặt rũ xuống như bún, còn Thường Lâm đã ngất đi vì đau đớn.
Nhưng Vương Nhất vẫn không chút thương tiếc.
"Tiếp theo là các khớp khác.”
Vương Nhất lạnh lùng nói: "Cơ thể con người có 206 cái xương, nếu anh cứ không nói thì tôi sẽ tiếp tục đập nát từng một cái. Từ nay về sau, anh chỉ có thể bò như sâu!"
Reng reng reng ----
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất reo lên.
Là Lý Khinh Hồng gọi.
Bỗng chốc, tất cả sát khí trong người anh đều tiêu tan: “Khinh Hồng?”
Lý Khinh Hồng kích động nói trong điện thoại: "Không sao rồi, Tuyết Nhi đã không sao rồi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Vương Nhất lập tức thay đổi: “Cái gì? Tuyết Nhi không sao rồi?”
Ngữ khí của Lý Khinh Hồng cũng trở nên kỳ lạ: "Chẳng lẽ không phải anh cứu sao?”
Vương Nhất càng thêm kinh ngạc, anh còn chưa gặp Lý Tuyết Nhi cơ mà!
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía căn phòng lộn xộn trong biệt thự rồi tựa hồ nghĩ ra gì đó, mắt anh hơi loé lên.
"Anh mau quay về đi, Tuyết Nhi không sao rồi, thật tốt quá….”
Lý Khinh Hồng không để tâm nữa, cô mừng tới phát khóc.
Sau khi cúp máy, Vương Nhất quay lại nhìn Thường Lâm rồi lạnh lùng nói: “Tuyết Nhi đã ổn rồi.”
Vốn đang hấp hối nhưng khi nghe thấy lời này, Thường Lâm lập tức lên tinh thần ngồi dậy cầu xin: “Nếu đã không sao rồi thì anh hãy thả tôi đi!”
Sát khí trong mắt Vương Nhất đã tiêu tan, nhưng sắc mặt anh vẫn rất lạnh lùng: "Anh tưởng sau khi làm ra chuyện như vậy mà tôi còn có thể tha cho anh sao?”
“Anh muốn làm gì?” Nghe vậy, Thường Lâm sửng sốt.
"Tôi sẽ không giết anh."
Câu đầu tiên khiến Thường Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến Thường Lâm trở nên kinh hãi.
"Bởi vì, cho anh chết thì quá nhân từ rồi, tôi muốn anh sống cả đời như sâu bọ.”
Vương Nhất lạnh giọng như tử thần phán quyết.
Vừa dứt lời, anh liền giơ chân giẫm lên tứ chi của Thường Lâm.
Mọi chuyện chưa kết thúc, Vương Nhất còn đấm mạnh lên sống lưng của Thường Lâm.
Rắc rắc ----
Trong phút chốc, tất cả xương cốt trong cơ thể anh ta đều bị nát vụn
Vương Nhất nói rồi, anh nói mình sẽ đập hết xương cốt trong người anh ta thì nhất định đập nát thật.
Từ nay về sau, anh ta chỉ có thể bò như sâu bọ.
Sau khi làm xong, Vương Nhất cũng không rời đi mà đi ngược vào phòng trong biệt thư.
Anh phải tìm ra ai đã cứu Lý Tuyết Nhi.
Sau khi nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt của Vương Nhất rơi lên chiếc máy quay phim.
Anh bật một đoạn video dài một tiếng lên.
Mở đầu là hình ảnh Lý Tuyết Nhi bị trói đang nằm trên giường vùng vẫy kịch liệt.
Sau đó, một người đàn ông trèo lên giường, hắn ta còn chưa kịp xuống ta thì một con dao găm phóng tới, sau đó khung cảnh trở nên hỗn loạn không quay được gì.
Tuy nhiên, trong mấy giây cuối cùng, một người phụ nữ mặc đồ da bó màu đen lướt qua màn hình, cô ta bế Lý Tuyết Nhi lên rồi rời đi.
Dù chỉ thoáng qua nhưng Vương Nhất vẫn nhận ra người phụ nữ này là ai.
Anh lập tức sững sờ, nghìn vạn biểu cảm đều biến thành nụ cười khổ.
Người phụ nữ duy nhất mặc đồ bó màu đen là Lãnh Nhan.
Nhưng rõ ràng, cô ta không phải là Lãnh Nhan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.