Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 146: Mặc kệ hàng nghìn hàng vạn người ngăn cản, tôi vẫn tiến về phía trước




Trăng sáng vằng vặc, nhưng sao lại thưa thớt, một chiếc xe Porsche mui trần màu đen đang phi nhanh trên đường.
Gió lớn thổi, làm mái tóc dài của cô gái đang ngồi trên ghế lái rối tung, khiến cô ta trông giống như một nữ thần lạnh lùng trên cung trăng.
Lý Tuyết Nhi ngồi trên ghế phụ lái, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia sắp biến thành hình trái tim rồi.
Một người đàn ông mang theo một câu chuyện đã hấp dẫn rồi, người phụ nữ mang theo câu chuyện càng khiến người khác mê mẩn…Người phụ nữ này giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, cứu mình, khiến Lý Tuyết Nhi rất có thiện cảm với cô ta.
“Cô là ai?”
“Tại sao lại cứu tôi?”
“Bộ đồ da trên người cô mua ở đâu đấy? Ngầu thật đó!”
“...”
Sau khi lên xe, Lý Tuyết Nhi giống như một đứa bé hiếu kỳ, hỏi không ngừng.
Nhưng, Lý Tuyết Nhi hỏi rất nhiều câu, đều không có được câu trả lời, cuối cùng, bị Lý Tuyết Nhi hỏi đến mức cảm thấy phiền, người phụ nữ mới tùy tiện nói một câu: “Bởi vì Vương Nhất, mới cứu cô.”
Hóa ra hi vọng có thể bịt được miệng Lý Tuyết Nhi, không ngờ lại càng khơi gợi sự tò mò của Lý Tuyết Nhi.
Hai mắt cô ta sáng lên: “Cô với anh rể tôi biết nhau?”
“Anh rể?’
Người phụ nữ kinh ngạc liếc nhìn Lý Tuyết Nhi, hỏi: “Anh ấy kết hôn rồi?”
“Đúng vậy.”
Lý Tuyết Nhi vẫn chưa nhận ra, cô ta đã để lộ ra bí mật của Vương Nhất.
“Vâỵ sao….”
Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi thất thường, có lúc thất vọng, sau đó mỉm cười một cách ngang ngược: “Có cơ hội, thay tôi nói với anh ấy một tiếng ‘chúc mừng’.”
Nụ cười kia, bao gồm rất nhiều thứ.
Có sự thất vọng, buồn bã, còn có sự chúc phúc, vui mừng và…hồi ức!
Giống như đổ lọ ngũ vị hương, năm vị lẫn lộn với nhau.
Lý Tuyết Nhi sững sờ, trực giác của người phụ nữ nói cho cô ta biết, mối quan hệ giữa anh rể và người phụ nữ này không đơn giản.
Nhưng, cô ta cũng không hỏi nhiều, không lâu sau, đã đến tòa nhà Quốc Tế.
“Xuống xe.” Người phụ nữ ra lệnh nói.
Lý Tuyết Nhi vẫn còn muốn hỏi cái gì đó, người phụ nữ đột nhiên trừng mắt, đem vấn đề mà Lý Tuyết Nhi muốn hỏi lườm trở về, rất không tình nguyện xuống xe.
Người phụ nữ đạp ga, nghênh ngang rời đi, tiêu sái, bất kham giống như lúc đến.
Vừa đi vào phòng làm việc của chủ tịch, Lý Khinh Hồng đã ôm chặt lấy Lý Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, em không sao chứ?”
“Chị!”
Sống sót sau tai họa, Lý Tuyết Nhi cũng bộc lộ ra tấm chân tình của mình, ôm lấy chị gái.
Không lâu sau, Đương Nhất trở về, nhìn hai chị em đang ôm nhau, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Anh rể, đợi đã!”
Lý Tuyết Nhi nhanh tay nhanh mắt, gọi Vương Nhất lại: “Em có chuyện muốn hỏi anh!”
Vương Nhất dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt né tránh, cố ý né tránh Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng nhìn thấy, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
Lý Tuyết Nhi cùng với Vương Nhất đi ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt tràn đầy sự nhiều chuyện hỏi: “Anh rể, người phụ nữ kia rốt cuộc là ai của anh?”
Vương Nhất liếc nhìn cô ta, nỏi: “Gặp cô ấy rồi?”
“Đúng vậy, cô ấy thật ngầu…chỉ là có chút không thích nói chuyện.”
Vì vậy, Vương Nhất rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu, anh mới u ám nói: “Cô ấy tên là Khương Nhã My, là chị dâu của tôi.”
Lý Tuyết Nhi lập tức trợn tròn mắt, mồm há thành chữ ‘O’.
“Hứa với tôi, chuyện này không được nói với Khinh Hồng.”
Vương Nhất nhìn Lý Tuyết Nhi một cách rất nghiêm túc, khẽ nói.
“Ồ, được….”
Lý Tuyết Nhi có chút hậm hực lè lưỡi, cũng nghĩ lại mà sợ, may mà không nhắc đến chuyện này trước mặt chị gái, nếu không đã làm hỏng việc rồi.
Đồ ngốc cũng nhìn ra người phụ nữ lạnh lùng, chất lừ kia có ý với anh rể, nhưng lại là chị dâu của anh…
Lúc này, trên mặt Vương Nhất mới hiện lên một nụ cười: “Vậy thì, cô trở về với Khinh Hồng trước đi.”
Lý Tuyết Nhi sững sờ: “Anh không đi cùng bọn em sao?”
Vương Nhất lắc đầu: “Tôi còn có việc.”
Nói xong, đi về phía thang máy.
Thang máy đi xuống từng tầng từng tầng một, nụ cười trên mặt Vương Nhất cũng đã biết mất từ lâu, thay vào đó là một sự lạnh lùng.
Một chiếc Rolls-Royce đỗ ở bên dưới tầng, Lãnh Nhan đã cung kính chờ đợi nhiều giờ.
Vương Nhất gật đầu với cô ta, say đó mở cốp sau ra, chỉ thấy có một người đàn bị dao đâm nằm bên trong, chính là Kim Thành Vũ.
“Nhã My, cô tặng tôi một món quà lớn như thế này, tôi sao có thể mặt dày mà nhận lấy chứ?”
Vương Nhất nhìn Kim Thành Vũ hôn mê vẫn chưa tỉnh, giọng điện trở nên u ám, lạnh lùng: “Chuyện này, vẫn chưa xong đâu!”
Bịch!
Anh đóng mạnh cốp lại, sau đó nói với Lãnh Nhan: “Đi với tôi đến nhà họ Kim một chuyến.”
“Vâng, cậu chủ.”
Lãnh Nhan đạp ga, chiếc xe biến thành một tàn ảnh màu đen, chạy về phía nhà họ Kim.
Là một trong bốn gia đình giàu có lớn nhất, nhà họ Kim có địa vị, sức ảnh hưởng lớn ở Thiên An, thời gian đã hơn 8h, nhưng cửa nhà họ Kim vẫn đông như trẩy hội, có rất nhiều chiếc xe thể thao giá trị cao đang đỗ ở đó.
Lãnh Nhan hơi cau mày: Xem ra, nhà họ Kim đang tổ chức hoạt động gì đó.”
Vẻ mặt Vương Nhất vẫn không thay đổi, xuống xe, đi về phía nhà họ Kim.
Trở về thăm chốn cũ, anh cảm thấy rất xúc động.
Năm năm trước, anh suýt nữa ở rể nhà họ Kim, cũng chính ở đây, gặp phải hình phạt tra tấn của nhà họ nhà họ Kim.
“Đi đi.”
Ánh mắt lướt qua từng chiếc xe, Vương Nhất sải bước đi vào trong.
“Vương Nhất, là anh?”
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc.
Vương Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu đen của thương hiệu nổi tiếng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc đang đi đến.
Sau khi xác nhận đúng là Vương Nhất, trong mắt một người đàn ông lập tức hiện lên tia sát khí không thèm che giấu, nói: “Vương Nhất, anh thật sự ăn gan hùm mật gấu hả, còn dám đến nhà họ Kim!”
Đôi mắt Vương Nhất hơi nheo lại, hai chàng trai trẻ này, chính là Đồng Thiên Tường và Bạch Hiển.
Vương Nhất đã biết được nội tình của Đồng Thiên Tường, là một trong số những đứa con hoang của Đồng Kiệt-gia chủ nhà họ Đồng.
Còn về Bạch Hiển, là con trai của Bạch Vũ, từ lần trước, sau khi đích thân đến nhà họ Lý xin lỗi, nhà họ Bạch an phận hơn rất nhiều, không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
Nhưng, lần này, mục đích của Vương Nhất là đoàn thể, anh không hề có hứng thú với những loại giun dế như thế này, Vương Nhất còn không thèm liếc nhìn, đi thẳng qua.
“Đứng lại!”
Thấy đồ bỏ đi này lại dám xem thường mình, Đồng Thiên Tường rất tức giận.
Bạch Hiển cũng vội vàng đi lên, chặn đường anh nói: “Hôm nay là bữa tiệc thương nghiệp mà cô Kim, gia chủ nhà họ Kim tổ thức, những loại không có chức vụ không được phép vào bên trong!”
“Dám cản đường của thiếu chủ, tôi thấy các người chán sống rồi!”
Lãnh Nhan đột nhiên quay đầu lại, trong mắt bắn ra hai tia lạnh lẽo, sát khí u ám kia, lập tức khiến Đồng Thiên Tường và Bạch Hiển sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Đồng Thiên Tường còn là lần đầu tiên gặp Lãnh Nhan, cứ nghĩ là bạn gái đi cùng của Vương Nhất, không ngờ lại là vệ sĩ!
Bạch Hiển còn bị luồng sát khí kia dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, sau khi hoàn hồn lại, đột nhiên cảm thấy thật mất mặt.
Mình đường đường là cậu chủ nhà họ Bạch, trước mặt một tên phế vật lại bị dọa sợ thành ra như vậy?
“Vương Nhất, anh dám bảo vệ sĩ của anh dọa tôi!”
Ánh mắt Bạch Hiển u ám nhìn Vương Nhất, nói: “Thật sự nghĩ nhà họ Bạch sợ anh đúng không?”
Vương Nhất quay đầu lại, cười nhạo một tiếng: “Ồ? Vậy sao? Thế lần trước, người quỳ trước mặt tôi, tự vả miệng là ai?”
Câu nói này hoàn toàn khơi dậy sát khí của Bạch Hiển: “Anh thật sự nghĩ nhà họ Bạch tôi, sẽ xin lỗi một gia tộc còn chưa bước vào giới thượng lưu sao? Đừng nằm mơ nữa!”
Anh ta cảm thấy nực cười, cái đồ bỏ đi này lại thật sự xem chuyện này là bùa hộ mệnh, anh ta không nhịn được mà nói ra chân tướng.
“Chuyện lần đó, là vì có nhân vật lớn ở trên cao hạ lệnh xuống, yêu cầu nhà họ Bạch tôi đến tận cửa xin lỗi, nếu không, anh cảm thấy nhà họ Lý còn có thể sống đến bây giờ sao?”
Không nói còn tốt, vừa nói đến, nụ cười trên khuôn mặt của Vương Nhất càng thêm đậm, nếu như anh ta biết được mình là ‘nhân vật lớn’ đưa ra mệnh lệnh, anh ta sẽ cảm thấy thế nào?
“Còn có nhà họ Đồng nữa!”
Đồng Thiên Tường bước lên một bước, giọng điều hung ác nói: “Sở dĩ nhà họ Đồng xin lỗi nhà họ Lý cũng là nhận được chỉ thị từ cấp trên, nhà họ Lý mấy người, đã đắc tội với một nhân vật lớn không thể tưởng tượng được!”
Thấy Vương Nhất không nói gì, Bạch Hiển nghĩ là anh sợ, trực tiếp giơ ngón tay lên, mắng: “Biết điều một chút, nhanh đập đầu xin lỗi tôi, có lẽ tâm trạng của tôi tốt, có thể tha cho anh.”
Lúc này, ở cửa nhà họ Kim tiếp tục có người của những gia tộc khác đến, nhìn thấy cảnh tượng này, lần lượt đứng xem và cười trên nỗi đau của người khác.
“Đây không phải là đồ bỏ đi nhà họ Lý sao, năm năm trước suýt nữa gả cho cô Kim, sao anh ta lại ở đây?”
“Đắc tội với nhà họ Bạch, anh ta chết chắc rồi!”
Nhưng Vương Nhất lại nhìn Bạch Hiển với ánh mắt chế giễu, cũng không nói gì, đi thẳng về phía trước.
Lãnh Nhan giống như một vệ sĩ trung thành, tùy tùng đi theo Vương Nhất.
Bạch Hiển có chút kinh ngạc, sau đó nụ cười trở nên hung dữ: “Đã dám một mình xông vào nhà họ Kim, đúng là không biết sống chết! Vậy tôi thay nhà họ Kim, dạy dỗ cậu một chút!”
Vừa dứt lời, bốn năm vệ sĩ từ hai bên, xông về phía Vương Nhất.
Mọi người giống như đã nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Vương Nhất.
Thình thịch….
Nhưng giây tiếp theo, Lãnh Nhan biến thành một tàn ảnh, giống như tia chớp đá ra bốn chân.
Tất cả vệ sĩ cuả Bạch Hiển, không có gì bất ngờ, ngực của tất cả bọn họ đều lõm vào, bay ra ngoài.
Trong đó có một người còn va phải Bạch Hiển, giống như chồng người, đập mạnh vào bức tường ở bên cạnh.
Lúc này, truyền đến tiếng cười lớn của Vương Nhất.
“Mặc kệ hàng nghìn hàng vạn người ngăn cản, tôi vẫn tiến về phía trước, tôi xem ai có thể ngăn cản được tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.