Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 149: Từ bỏ cơ hội




Lời này mang theo sát ý đậm đặc, làm bầu không khí tại buổi tiệc giảm xuống rất nhiều.
Tất cả mọi người ở đó thầm nghĩ trong lòng: "Sự trả thù của nhà họ Kim đến rồi!"
Lúc trước vệ sĩ của Vương Nhất lạnh lùng huỷ dung Tôn Kiều, cũng bức lui nhà họ Tôn, thật sự khiến người ta ấn tượng khó phai, nhưng, nhà họ Tôn cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Thiên An, không tính cái gì.
Nhà họ Kim, mới là kẻ mạnh, nếu thanh niên này dưới sự đuổi giết của nhà họ Kim mà có thể sống sót, đó mới là bản lĩnh thật sự.
Đặc biệt là, nhà họ Tôn là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Kim, hàng năm nhà họ Tôn đều sẽ đem ba phần lợi nhuận của năm đó dâng lên cho nhà họ Kim, mà để đáp trả, nhà họ Kim sẽ phù hộ gia tộc phụ thuộc như nhà họ Tôn vậy.
Thanh niên cầm đầu khoảng tầm 30 tuổi, dáng vẻ khá giống với Kim Thành Vũ, nhưng có vẻ trầm tĩnh hơn.
Mà sự xuất hiện của anh ta, cũng làm cho rất nhiều người ở đây, nhỏ tiếng xì xào.
"Sao lại là Kim Thanh Minh, dòng chính nhà họ Kim, không phải nên để Kim Thành Vũ làm người phát ngôn sao?"
"Hình như mấy ngày hôm trước công ty Ấn Long cô Kim Thuý Như cho anh ta bị anh ta đánh mất rồi, nên bị cho ra đảo rồi cũng nên."
"Mấy ngày nay đều là Kim Thanh Minh làm người phát ngôn của nhà họ Kim, trừ Kim Thuý Như ra, ông cụ Kim Tuân xem trọng anh ta nhất!"
"…"
Mắt hai người Bạch Vũ và Đồng Kiệt lấp lánh nhìn Kim Thanh Minh.
Vương Nhất người này, rất tà môn, để Kim Thanh Minh đi dò la thử trước, nếu giống với tin đồn, là kẻ vô dụng, bọn họ không ngại ra mặt báo thù.
Bọn họ còn nhớ rõ lần trước tới tận nhà họ Lý xin lỗi, chuyện đó thật sự là sĩ nhục đối với bọn họ!
Thấy Kim Thanh Minh mang theo một đám nguời đi đến, Phương Huệ sợ tới tái mặt, cô ta chưa từng thấy cảnh tượng này ở đâu cả?
Kim Thành Phong xen lẫn trong trong đám người, cũng thở dài, anh ta liền biết, cho Vương Nhất vào, không phải một lựa chọn sáng suốt.
Chị họ còn chưa đến đâu, trước tiên gây chuyện, nếu thật sự xảy chuyện gì, anh ta sẽ thay Vương Nhất cầu tình.
Nhưng mà, Vương Nhất vẫn bình thản ung dung ngồi thưởng trà như cũ, coi đám Kim Thanh Minh kia như không khí.
"Vương Nhất!"
Phương Huệ gấp đến mặt tái nhợt, nắm chặt ống tay áo Vương Nhất.
Vương Nhất vì giúp cô ta ra mặt mới biến thành như vậy, cô ta không thể liên lụy người khác.
Nhưng, Kim Thanh Minh chạy tới trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cho tôi một lý do, nếu không, hôm nay cậu không thể bước ra khỏi cánh cửa này."
Vương Nhất ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Còn nhận ra tôi không?"
Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt Vương Nhất, Kim Thanh Minh lập tức thay đổi: "Tên vô dụng, là mày!"
"Kim Tuân lão già chó chết kia đâu?"
Vương Nhất cười càng tươi hơn, sau cùng cười sáng lạn cực kỳ: "Phiền cậu đi nói với ông ta một tiếng, nói ---- “tên vô dụng” năm đó tới tìm báo thù rồi."
Oanh!
Lời này vừa nói ra, giống như xảy ra động đất vậy, trừ Kim Thành Phong, tất cả người nhà họ Kim đều giống như thấy quỷ, rầm rầm lui về sau vài bước, ánh mắt khó tin nhìn Vương Nhất.
Kim Thành Phong than nhẹ một tiếng, ngày này rốt cục đến đây.
Người của mấy gia tộc khác ở đó cũng nhìn nhau, trong đầu dần hiện lên một đoạn chuyện cũ.
Năm năm trước, từng có một người đàn ông, tới ở rễ nhà họ Kim, lại biến mất ly kỳ lúc màn đêm buông xuống trong ngày kết hôn của Kim Thuý Như.
Nghe đồn người kia đào hôn trốn đi, mà người này cụ thể đã đi đâu, không có ai biết.
Chẳng lẽ chính là anh!
Nghĩ vậy, người của tất cả gia tộc đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất, nghĩ đến những việc làm lúc trước của anh, cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Bọn họ không ngờ, chỉ là kẻ vô dụng của một gia tộc nhỏ, lấy đâu ra dũng khí gây chuyện ở địa bàn của nhà họ Kim.
Phương Huệ không biết đoạn chuyện cũ này, nhưng cô ta đã nhận ra, Vương Nhất và nhà họ Kim, hình như có mối quan hệ sâu xa gì đó.
Trong nháy mắt, Vương Nhất thành tiêu điểm ở đó, nhưng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh vẫn thong dong, bình thản như cũ.
"Kêu Kim Tuân ra, cậu còn không xứng nói chuyện với tôi."
Bá ----
Những lời này, cũng khiến Kim Thanh Minh phục hồi lại tinh thần, trên gương mặt đẹp trai hiện lên sự dữ tợn: "Tên vô dụng của gia tộc không ra gì, năm đó giống như con chó quỳ trước mặt bọn ta chẳng làm được gì, cũng dám nói chuyện với ta như vậy?"
Ánh mắt Lãnh Nhan lạnh lẽo, đang muốn đứng dậy, lại bị Vương Nhất ngăn lại.
Anh liếc nhìn Kim Thanh Minh một cái, lắc đầu, nói: "Nếu cậu không muốn mặt đầy máu giống như Tôn Kiều, tốt nhất vẫn là gọi ông nội của cậu ra."
"Chỉ bằng mày?"
Kim Thanh Minh giận dữ cười khinh ngược lại, giờ anh ta có thể xác định, tên vô dụng này chính là đến gây chuyện.
Lúc này, Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường cũng đi đến, thấy Kim Thanh Minh dắt theo người bao vây Vương Nhất, bọn họ liền cảm thấy cơ hội tới rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Kim Thanh Minh.
"Cậu cả Kim, chính là tên vô dụng này, xâm nhập buổi tiệc nhà họ Kim, còn đánh tôi trọng thương!" Bạch Hiển chỉ vào Vương Nhất, lớn tiếng nói.
"Cái gì?!"
Lời này vừa nói ra, lại đổ thêm dầu vào lửa, không chỉ Kim Thanh Minh, Bạch Vũ cũng ngồi không yên, thấy bộ dáng mặt mày bầm tím của con trai mình, giận đỏ mắt.
"Cậu Tống, tên vô dụng này khinh người quá đáng, nếu không đánh gảy tay chân ném ra bên ngoài, khó tiêu mối hận trong lòng!"
Kim Thanh Minh gật đầu đồng ý: "Không tệ, năm năm trước để mày ở rể nhà họ Kim, đã là ban ân to lớn, tên này vậy mà không biết tốt xấu, dám đào hôn, bắt lấy nó, đánh gảy tay chân, chờ một lát em họ đến đây, tặng cho em ấy như quà cũng được."
Đồng Thiên Tường nhân cơ hội lấy lòng: "Cậu Kim không cần lo, tôi đã thông báo cho anh em trong hiệp hội võ đạo, một lát là đến ngay."
Kim Thanh Minh cười ha ha: "Đối phó với tên vô dụng như này, không cần cao thủ hiệp hội võ đạo, vệ sĩ của nhà họ Kim tôi là đủ rồi!"
Nói xong, liền hét lớn một tiếng: "Người đâu bắt tên này lại đánh gãy tay chân!"
Rầm rầm!
Ngay lập tức một trận tiếng bước chân đùng đùng từ ngoài cửa truyền đến, một lượng lớn cao thủ nhà họ Kim vọt vào.
Thấy trận thế này, Phương Huệ sợ tới mức mặt tái nhợt, ngay cả nói cũng không dám nói.
Gia chủ của gia tộc khác cũng là than nhẹ một tiếng, giống như đã hình dung ra hình ảnh Vương Nhất tay chân bị gãy giống như một con chó chết bị ném ra đường.
Nhìn một màn này, nụ cười trên môi Vương Nhất, cũng dần biến mất: "Đã cho cậu cơ hội, đáng tiếc, cậu từ bỏ nó rồi."
Lời này Kim Thanh Minh nghe vào tai, không thể nghi ngờ là thiêu thân lao đầu vào lửa, đang muốn lên tiếng, Vương Nhất đã ra tay nhanh như chớp.
Tốc độ, vậy mà còn nhanh hơn Lãnh Nhan gấp nhiều lần!
Nếu nói lúc trước Lãnh Nhan ra tay, mắt thường còn có thể nhìn thấy, như vậy tốc độ Vương Nhất ra tay, đã nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được.
Anh nắm mạnh lấy cổ Kim Thanh Minh, nhanh chóng đẩy vào trong nồi nước sôi.
Ngay lập tức tất cả bộ phận trên mặt của Kim Thanh Minh, đều rơi vào nồi nước sôi.
"A ----"
Những phụ nữ có mặt ở đó hét lớn kinh hãi, mặt Kim Thanh Minh bị phỏng máu thịt bê bết, không ngừng có dầu nhỏ xuống.
Răng rắc ----
Vương Nhất lại tùy tay lấy ra một cái bật lửa, châm lửa trên mặt Kim Thanh Minh.
Oanh ----
Lập tức ánh lửa tận trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.