Hôn lễ được cử hành ở tầng lộ thiên của du thuyền. Gió sông bạt ngàn, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh sắc rực rỡ của Thiên An lúc về đêm. Nếu trong lòng còn ôm vài mỹ nhân tuyệt sắc thì nhân sinh còn gì tuyệt vời hơn.
Đây chính là điểm hút khách của Thiên An Nhất Hào.
Ba người nhà Lý Thiên Dương bước vào khu vực lộ thiên. Nơi nơi toàn là nam thanh nữ tú quần là áo lượt, họ tụ tập thành từng nhóm để trò chuyện.
Ai trong số này mà không phải là cậu ấm hay cô chiêu của các gia đình quyền quý, bình thường muốn gặp cũng không được.
Lý Thiên Dương tìm thấy chỗ ngồi của nhà họ Lý. Ngạc nhiên là chỗ của bọn họ lại ở phía trước, thuộc vị trí trung tâm.
Điều này khiến không ít gia tộc bất mãn. Dựa vào cái gì mà một gia tộc sắp phá sản lại được ngồi ở vị trí trung tâm?
“Cũng không còn sớm nữa, mẹ, con đi dạo một vòng trước nhé.” Lý Mộng Đình háo hức nhìn quanh.
“Ừ.” Châu Mỹ Ngọc đồng ý.
Nhưng rồi bà ta đột nhiên nhớ gì đó, liền nghiêm túc dằn dò cô ta: “Mộng Đình, con phải nắm chắc cơ hội này đó. Ở đây toàn là cậu ấm nhà giàu và con của quan lại quyền quý. Nếu con có thể làm thân với vài người thì càng tốt.”
Lý Mộng Đình cười ngọt ngào: “Mẹ cứ yên tâm, con đã sửa soạn kỹ lưỡng rồi mà.”
“Hừ, không biết ai mang tới một con sói mắt trắng biết người biết mặt nhưng không biết lòng nữa.” Lý Thiên Dương hừ lạnh.
Châu Mỹ Ngọc biết Lý Thiên Dương đang nói đến chuyện Trần Cảnh, bà ta không nhịn được: “Ở đây nhiều người như thế, đương nhiên sẽ có lúc nhìn nhầm thôi. Hơn nữa, Tiểu Nhất mà ông lúc nào cũng xem trọng đó, 5 năm trước cũng đào hôn đấy thôi? Bây giờ quay lại cũng chỉ là đồ phế vật!”
Nói tới cuối, giọng điệu của Châu Mỹ Ngọc có mang chút mỉa mai.
Sắc mặt của Lý Thiên Dương cũng không tốt, chỉ hừ một tiếng.
“Nói tới thằng phế vật đó, không biết lại đi đâu rồi….”
Châu Mỹ Ngọc được đằng chân lên đằng đầu, tiếp tục luyên thuyên: “Nó mà muốn bước chân vào Thiên An Nhất Hào thì đúng là không biết lượng sức.”
Reng reng reng-----
Lúc này, chuông điện thoại của Lý Thiên Dương vang lên.
Nhìn thấy tên trên màn hình, Lý Thiên Dương liền trở nên trịnh trọng, ngữ kính cũng có phần tôn kính: “Alo, thư ký Tiêu à?”
“Ngài Lý, thay mặt tập đoàn Lệ Tinh, chúng tôi có vài yêu cầu cần nhà họ Lý tuân thủ…”
Một giọng nữ lạnh nhạt truyền qua ống nghe.
“Vâng vâng vâng… nhất định tôi sẽ tuân thủ.” Lý Thiên Dương liên tục gật đầu.
“Ai vậy?” Châu Mỹ Ngọc ngạc nhiên.
“Thư ký Tiêu của Lệ Tinh. Bên đó muốn đưa ra vài yêu cầu cho chúng ta.”
Lý Thiên Dương nói tiếp: “Trong vòng 3 ngày, chúng ta phải sửa xong phương án thiết kế bao bì cho “Thiên sứ”. Trong vòng nửa tháng phải tìm được một nữ diễn viên phù hợp để làm người đại diện. Điều cuối cùng là người hợp tác đại diện nhà họ Lý phải là Tiểu Nhất, những người khác đều không được.”
“Cái gì?”
Hai điều đầu tiên còn có thể chấp nhận, nhưng nghe tới yêu cầu cuối cùng, Lý Mộng Đình không nhịn được mà hét lên: “Tại sao? Đã thống nhất là hạng mục này sẽ do ba chúng ta phụ trách rồi cơ mà?”
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng rất tệ. Hạng mục này có rất nhiều lợi ích có thể chia chác, nếu như vậy, chẳng lẽ họ không ăn được chút gì sao?
“Cũng không còn cách nào khác, ai bảo Lệ Tinh là người cầm trịch?”
Lý Thiên Dương nói tiếp: “Tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Nhất để thằng bé giúp đỡ, ầy… nếu biết sớm thì đã thêm thằng bé vào rồi, chỉ tại hai người tham lam!”
Nghe thế, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đều xấu hổ, trong lòng có chút hối hận.
“Cậu cả Kim đến----“
Lúc này, một người đàn ông cao to tuấn tú bước vào, hắn như mặt trăng giữa trời sao, vừa vào liền bị rất nhiều cậu ấm và cô chiêu vây quanh.
Thiên An có tứ đại hào môn, Kim, Thẩm, Nhan, Lương. Ba nhà còn lại đều không tới, chỉ có mỗi nhà họ Kim tới.
Vậy nên Kim Thành Vũ nghiễm nhiên trở thành ngôi sao sáng nhất của bữa tiệc. Gần như tất cả mọi người đều muốn tạo quan hệ tốt với Kim Thành Vũ.
Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên hơn cả là Kim Thành Vũ lại được xếp chung bàn với nhà họ Lý.
Khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau, mọi người đều sững sờ.
Kim Thành Vũ là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn nheo mắt nhìn Lý Thiên Dương: “Ông nói xem đây có phải là oan gia ngõ hẹp không nhỉ?”
“Hừ.”
Lý Thiên Dương lạnh mặt, không thèm đáp lời.
“Nghe nói nhà họ Lý mấy người vừa cướp một hạng mục đấu thầu từ miệng chúng tôi? Giỏi lắm----“
Trong mắt Kim Thành Vũ lóe lên một tia sắc bén, hắn lạnh lùng nói: “Có tôi ở đây, nhà họ Lý mấy người đừng hòng hoàn thành xong hạng mục.”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của ba người Lý Thiên Dương liền tái hẳn đi.
Chuyện đấu thầu vẫn khiến nhà họ Kim tức giận sao?
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình bước ra sân khấu, không ngờ đó lại là giám đốc Đồng của Thiên An Nhất Hào.
Anh ta nhìn tất cả mọi người rồi mỉm cười: “Tôi rất vui khi được đảm nhận trọng trách chủ hôn cho hai vị cô dâu chú rể, đây là một trong những ngày đáng tự hào nhất trong cuộc đời tôi, và tôi sẽ không bao giờ quên.”
“Điều đáng tiếc nhất trên đời là bỏ lỡ vận mệnh, nhưng điều đáng nhớ nhất trên đời cũng chính là tái hợp vận mệnh.”
Giám đốc Đồng tự biên tự diễn, chất giọng ấm áp cộng với tiếng nhạc dịu êm khiến bầu không khí trở nên nổi bật: “Năm năm trước, khi đang ở dưới vực thẳm cuộc đời thì anh gặp được em, em đã giao cho anh tất cả. Năm năm sau, anh huy hoàng trở về với ước nguyện biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. "
“Sau đây, mời cô dâu và chú rể tiến vào lễ đường!”
Âm nhạc liền thay đổi thành bản hành khúc hôn lễ trang nghiêm.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng vỗ tay nhưng nét mặt của họ hơi kỳ lạ.
“Mẹ, sao con thấy câu chuyện này giống câu chuyện Vương Nhất kể trong buổi đấu thầu thế?”
“Mẹ cũng thấy như vậy.”
Châu Mỹ Ngọc gật đầu nhưng với vẻ mặt thoải mái: “Theo mẹ thấy, thằng nhãi Vương Nhất chắc là nghe lỏm đâu đó rồi dùng trộm thôi.”
“Cũng đúng.”
Sắc mắt Lý Mộng Đình trở lại bình thường, cô ta tiếp tục vỗ tay kịch liệt.
Tối nay, chắc chắn cô ta phải làm thân với chú rể mới được.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vô số ánh chớp bắn thẳng về phía trước.
Nơi ánh sáng hội tụ, một bóng người xinh đẹp từ từ bước ra.
Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng lấp lánh, đuôi váy dài quét trên mặt đất, giống như một tiên nữ thuần khiết vừa hạ phàm.
Trên đầu là một chiếc vương miện kim cương, khiến cô trở thành cô gái rực rỡ nhất nơi này.
Trong tay cô còn ôm một cô bé như được chạm khắc bằng ngọc hồng.
Cô bé mặc một chiếc váy do Pronovias thiết kế riêng, chân mang một đôi giày công chúa màu trắng, còn đội cả vòng hoa tươi trên đầu. Trông cô bé như một thiên thần nhỏ.
Đó chính là Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.
Lý Khinh Hồng nhìn thằng về phía trước, còn cô bé cũng không sợ người lạ, mở to mắt nhìn xung quanh, dù đây là lần đầu trên bé tham dự hôn lễ.
Lúc này, tất cả mọi người đều dồn mắt về phía mẹ con Lý Khinh Hồng.
“Lý tổng, thì ra cô dâu là Lý tổng của tập đoàn Lệ Tinh!”
Lý Thiên Dương sững sờ, hoài nghi nhìn cô gái xinh đẹp giữa ánh đèn lộng lẫy kia.
Mẹ con Lý Mộng Đình như vừa gặp quỷ, không ngờ cô dâu lại là Lý Khinh Hồng
Tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay, trừ Kim Thành Vũ trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Giám đốc Đồng cười với Lý Khinh Hồng: “Cô Lý, mời cô bước lên đài quan sát, chú rể đang ở đó đợi cô.”
“Được.” Lý Khinh Hồng mỉm cười gật đầu, cô bước lên đài quan sát trong vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiệc tối lộ thiên của Thiên An Nhất Hào, ngoài hội trường làm tiệc ra thì còn có cả đài quan sát, cách mặt đất tầm 10m.
Đứng cao nhìn xa, ở trên đài quan sát, bạn có thể thu toàn bộ cảnh đêm của Thiên An vào mắt.
Lý Khinh Hồng bước vào thang máy đi lên đỉnh của đài quan sát.
Mặt đất được trải một tấm thảm đỏ đắt tiền và rải đầy hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu.
Một bóng người cao lớn mặc quân phục đang khoanh tay đứng nhìn khung cảnh thành phố Thiên An lúc về đêm.
Lý Khinh Hồng đang định gọi tên Vương Nhất thì phía sông Thiên An lại vang lên một tiếng động lớn.
Bùm-----
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chiếc tàu chiến hạm to lớn băng qua sông, vượt sóng vượt gió tiến về phía này.
Nếu so sánh với chiếc tàu kia, Thiên An Nhất Hào chỉ nhỏ như một con kiến.
Khách khứa trong bữa tiệc còn chưa hết kinh ngạc thì bị một âm thanh khác làm giật mình.
“Không chỉ có một chiếc tàu chiến!” Có người hô lên.
Bùm bùm-----
Cả dòng Thiên An như bị đảo lộn, mặt sông rung chuyển dữ dội, năm mươi tàu chiến hạng sang cỡ hơn 100 mét bao vây Thiên An Nhất Hào.
Những sợi xích sắt nối liền con thuyền chiếm đóng toàn bộ sông Thiên An,
Trên chiến hạm là một mảng đen kịt, những quân nhân huyết chiến đứng kín bong tàu.
Họ vác những khẩu súng lạnh lẽo, mặc quân phục màu xanh đậm tượng trưng cho biển cả mênh mông, lưng giữa thẳng tắp, khuôn mặt sắc lạnh. Họ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trên đỉnh của Thiên An Nhất Hào. Tất cả chờ lệnh.