Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2140:




Mọi người đần người, sau đó vẻ mặt họ trở nên kích động, võ tay liên tục.
Chắc chắn chuyện này sẽ trở thành tin khiến tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H vang danh ở đất nước.
Vẻ mặt Kim Đức Hữu cười tươi rói, cố ý nói với Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng.
“Hai cô gái, không sao nữa rồi, nhân viên vệ sĩ của chúng tôi rất chuyên nghiệp…”
Am!
Nhưng ông ta vẫn chưa nói xong, cả khoang máy bay lại rung chuyển mạnh, máy bay lại lao xuống.
“Ap”
Tiếng thét càng chói tai hơn lúc trước.
“Sao lại thế này?”
Sắc mặt Kim Đức Hữu thay đổi.
Hai cấp dưới của ông ta bước ra: “Kim tổng, gió lốc bên ngoài quá mạnh, máy bay sắp rơi xuống rồi!”
Âm!
Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, sau đó khẽ thở dài.
“Có vẻ không ra tay không được rồi.”
Âm ầm ầm!
Cabin to như vậy liên tục nghiêng ngả, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, mưa to không ngớt, những tia chớp càng lúc càng dày đặc như mạng nhện, cảng tượng giống hệt lúc tận thế.
Tình hình như vậy khiến cho Vương Nhất và Khương Nhã My không thể không ra tay.
Lý Khinh Hồng ôm Vương Tử Lam sắc mặt trăng bệch.
“Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?”
Vương Tử Lam vùi vào lòng Lý Khinh Hồng, nhìn cảnh tượng bên ngoài, hỏi.
“Chúng ta sẽ không sao đầu.”
Lý Khinh Hồng ôm cô bé chặt hơn.
Cô ta không sợ chết, nhưng cô ta không muốn khiến con gái mình phải chết cùng.
Cô ta vần chưa nuôi dạy Vương Tử Lam thành người, chưa nhìn thấy dáng vẻ của Vương Tử Lam sau khi cô bé lớn lên lên, cũng chưa đi đến cuối đời với Vương Nhất.
Cô ta không thể chết.
Lúc này, Vương Nhất khẽ võ vào vai cô ta, nói thầm: “Em nhắm mắt đi, mười phút nữa sẽ không sao đâu.”
Giọng nói của Vương Nhất cứ như ẩn chứa một ma lực đặc biệt, vốn dĩ Lý Khinh Hồng đang hốt hoảng không yên lại trở nên bình tính.
Cô ta nghe theo lời Vương Nhất, nhắm chặt hai mắt, rồi cũng bảo Vương Tử Lam nhắm mắt lại.
Vương Nhất đang định dốc hết sức thì bông nhiên phía sau vang lên giọng nói tức giận của Kim Đức Hữu.
“Hai người các anh đừng làm loạn nữa được không? Cứ giao chuyện này cho người chuyên nghiệp làm đi, đừng tự tiện làm gì, chỉ khiến mọi chuyện càng rối loạn hơn mà thôi!”
Kim Đức Hữu cũng nghe thấy lời Vương Nhất, ông ta khịt mũi coi thường, hơn nữa còn lo lắng cho mạng sống của mình hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.