Hành khách trên chuyến bay cũng rối rít phụ họa.
“Nói đúng đấy, ngay cả người chuyên nghiệp cũng chẳng có cách nào, dân thường như chúng ta không làm gì được đâu!”
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm là cầu nguyện, mong máy bay không rơi quá nhanh!”
“Cô gái, chàng trai, hai cô cậu về đi, không làm gì được đâu!”
Khương Nhã My im lặng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi hai vệ sĩ kia: “Trước kia các anh làm gì?”
“Trước kia chúng tôi làm lính đánh thuê, tuy không lính chủ lực những cũng đã trải qua rất nhiều tình huống.”
Hai vệ sĩ nói.
Hóa ra đúng họ từng làm lính đánh thuê, nên mới có thể vào công ty vệ sĩ xuyên quốc gia.
Khương Nhã My cười nhẹ: “Lính đánh thuê cũng vài ba loại, nói cho chúng tôi làm gì.”
Khương Nhã My chỉ Vương Nhất: ‘Anh ta không muốn hỏi, tôi cũng không thể nói, nhưng tôi có thể nói cho các anh biết tôi làm gì.”
“Tôi không phải là pháp y, tôi là quân y’ Nói xong, cô ta và Vương Nhất cùng bước vào buồng lái máy bay.
“Tránh ra.”
Vương Nhất ngồi chỗ của cơ trưởng, còn Khương Nhã My ngồi chỗ cơ phó.
Hai người nhìn nhau, sau đó họ đều hành động.
Vương Nhất đạp chân tăng tốc, cùng với đó anh còn kéo cần gạt xuống mức thấp nhất.
Vèo!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy máy bay đang vọt lên trời với tốc độ khủng khiếp.
Âm ầm ầm!
Với tốc độ này thì ngay cả ở trong máy bay cũng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài.
Săc mặt cơ trưởng thay đổi: ‘Đừng phóng lên nữa, sắp vượt qua tầng bình lưu rồi.”
Ngoài ra còn một điều cơ trưởng không nói, đó là máy bay không đủ nhiên liệu để phóng nhanh như vậy.
Nhưng Vương Nhất không quan tâm, ánh mắt sắc bén của anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, tay liên tục kéo cần gạt lên trên.
Vù vù vùi Mây đen xung quanh tan biến, máy bay đã ra khỏi cửa mắt bão.
“Tất tất cả các nguồn điện trong máy bay!”
Vương Nhất nói.
Cạch cạch!
Khương Nhã My ngất luôn nguồn điện tổng.
Cơ trưởng sợ đến mức ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Làm bậy, đúng là làm bậy…”
Quả thật tắt nguồn điện tổng có thể ngăn việc đốt nhiên liệu quá mức, nhưng máy bay cũng sẽ nhanh chóng lao xuống.
Quan trọng hơn, họ không biết nơi này cách mặt đất bao xal Rầm!
Trong Cabin, tất cả mọi người đều vô thức ngã xuống đất, Vương Nhất và Khương Nhã My túm được cánh cửa, còn cơ trưởng thảm hơn, mặt mũi anh ta bị va bầm dập.