Áo gió chỉ dài đến bắp chân cô ta, bên dưới chiếc quần bút chì thẳng tắp là cảng chân trơn bóng, khi bước đi làn váy lay động, trông vừa thanh lịch vừa quYên rũ.
“Sao lại không cùng đường cơ chứ, cô cũng chưa nói là cô định đi đâu mà, sao biết chúng ta không cùng đường…”
Kim Đức Hữu sốt ruột, cô gái này còn cao hơn ông ta, khí chất lạnh lùng này thật sự rất hợp gu của ông ta.
“Tôi có hôn phu rồi.”
Khương Nhã My dừng bước, quay đầu nhìn ông ta, nói.
“Đúng thế, tôi có thể chứng minh, từ ba năm trước cô ta đã có hôn phu rồi.”
Vương Nhất bên cạnh cười nói.
Kim Đức Hữu trợn tròn mắt.
Lời Vương Nhất có quá nhiều thông tin, Kim Đức Hữu xém chút không kịp phản ứng.
Người phụ nữ tuyệt như vậy lại có hôn phư?
Từ tận ba năm trước?
Ánh mắt Kim Đức Hữu chợt nhìn về phía Vương Nhất, gương mặt tràn ngập giận dữ.
“Thăng nhãi, cậu đúng là không tốt lành gì, rõ ràng đã kết hôn, con gái đi mua nước tương được rồi thế mà còn cưới người phụ nữ khác, rốt cuộc ba người có quan hệ gì?
Ông ta vừa nói xong, Vương Nhất ngẩn người.
Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My cũng ngẩn người.
Ở đây không có ai khắc nên Kim Đức Hữu bất giác nghĩ rằng vị hôn phu của Khương Nhã My là Vương Nhất!
“Ông hiểu lầm rồi, hôn phu của cô ta là anh trai tôi…
Vương Nhất nhanh chóng giải thích.
“Cái gì? Vậy cô ta là chị dâu của cậu? Ngay cả chị dâu mà cậu cũng…”
Kim Đức Hữu trợn mắt há mồm.
nu Trên trán Vương Nhất hiện lên ba vạch đen, bỗng nhiên anh nhận ra, anh càng giải thích thì quan hệ giữa họ càng loạn.
Ánh mắt Khương Nhã My trở nên sắc bén: “Ông mà còn đi theo tôi là tôi không khách sáo đâu đấy”
“Ha ha ha hat”
Kim Đức Hữu cười to. . Truyện Việt Nam
Ông ta không có hứng biết quan hệ giữa ba người Vương Nhất, hôm nay ông ta chỉ muốn chơi người phụ nữ Khương Nhã My này.
Không, sau khi Khương Nhã My nói rằng mình có hôn phu, ông ta đã đổi ý.
Kể cả đã kết hôn, ông ta cũng muốn!
Hôm nay cả hai người phụ nữ kia đều phải thuộc về ông ta.
“Chúng ta gặp nhau là có duyên, lại còn sống sót sau khi trải qua kiếp nạn cùng nhau, tôi muốn mời ba người và cả cô bạn nhỏ này đi ăn một bữa được không?”
Kim Đức Hữu cười tủm tỉm mời họ.
Đôi tay mập mạp của Vương Tử Lam đánh vào mặt Kim Đức Hữu, vẻ mặt ghét bỏ: “Ba ơi, con không thích chú béo ú quái dị này!”