Rốt cuộc ba người này có thân phận gì?
Kim Đức Hữu cứ tưởng vương tộc Khương Thị đến đã là đỉnh cao rồi, không ngờ đó chỉ mới là khởi đầu.
Tính cả vương tộc Khương Thị trước đó, ba người này gọi luôn cả Khương Thị, Lý Thị, Lạc Thị và cả Long Thị cùng đến!
Hai chân Kim Đức Hữu nhữn ra, suýt ngất tại chỗ.
Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền không xuất hiện cùng nhau, họ cũng chẳng thèm đếm xỉa tới Long Trường Thế, đi thẳng về phía Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
“Con không sao chứ con gái?”
Hai người đồng thời hỏi thăm.
Vẻ mặt Lý Thế Nhân vấn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Thanh Hiền hiện lên nụ cười nhẹ.
“Không sao ạ”
Lý Khinh Hồng mặt mày vô cảm trả lời.
Oành!
Nghe cách xưng hô của Lạc Thanh Hiền với Lý Khinh Hồng, đầu Long Trường Thế và Kim Đức Hữu muốn nổ tung.
“Con gái?”
“Con gái của Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền?”
Não Kim Đức Hữu trực tiếp ngừng hoạt động.
Long Trường Thế ngược lại biết chút gì đó, sắc mặt tái nhợt nhìn chăm chằm Lý Khinh Hồng.
Trước đây anh ta đã thấy Lý Khinh Hồng rất quen mắt, nhưng anh ta không nhớ ra mình đã gặp cô ở đâu.
Bây giờ anh ta đã nhớ ra rồi!
Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền có một cô con gái!
Một mình cô có cả hai vương tộc lớn chống lưng!
Cô là cô con gái nhà giàu có quyền thế ở Yên Kinh!
Thế nhưng sau đó cô lại rời Yên Kinh đến Thiên An lập nghiệp.
Chính là người này sao?
Mồ hôi lạnh trên trán Long Trường Thế không ngừng nhỏ xuống, như thể mới vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Còn người đàn ông bên cạnh cô thì sao?
Ánh mắt Long Trường Thế lại chuyển qua Vương Nhất.
Vương Nhất lấy ra một hộp thuốc lá đặc biệt có in logo chiếc vực, châm lửa rít một hơi.
Lý Thế Nhân gật đầu với Vương Nhất coi như lời chào.
Lạc Thanh Hiền nhiệt tình hơn, bà ta mỉm cười chào Vương Nhất.
“Con rể tốt của mẹ, sao con tới Yên Kinh mà không nói cho mẹ một tiếng?”
Oành!
Long Trường Thế và Kim Đức Hữu trong phút chốc như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc đứng đó.