Vương Nhất cũng bất đắc dĩ, người của Diệp Thị chỉ có thể là Diệp Thúy Như.
“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ?”
“Hay là cho Diệp Thị tôi một chân?”
Diệp Thúy Như bước đi ưu nhã đến bên cạnh Vương Nhất, liếc xéo anh: “Anh đúng là không phải đèn cạn dầu, đi đến đâu gây phiền phức đến đấy.”
Vương Nhất cười nói: ‘Không bị người ta ghen tị mới là kẻ tâm thường.”
Khóe miệng Diệp Thúy Như nhếch lên một nụ cười nhạt, cô ta liếc nhìn đám người Long Trường Thế và Kim Đức Hữu. Thông minh như cô ta đương nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện.
Khán giả xung quanh há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Vương Nhất.
Lúc này, đứng bên cạnh anh là ba người phụ nữ xinh đẹp với ba phong cách khác nhau.
Không khó để nhận ra mỗi một người trong số họ đều bướng bỉnh cố chấp, mắt cao hơn đầu và rất khó thuần phục. Nhưng tất cả đều xuất hiện bên cạnh Vương Nhất.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Vương Nhất có thể điều khiển được họi Đặc biệt là Diệp Thúy Như!
Ai cũng biết Diệp Thị là người ngoài cuộc.
Cô ta tàn nhãn với tất cả mọi người, phàm là những người chống lại cô ta đều sẽ có kết cục thê thảm.
Hầu như không ai thấy Diệp Thúy Như cười.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Vương Nhất, cô ta lại nở nụ cười từ tận đáy lòng!
“Cô có thể đại diện cho Diệp Thị, điều đó chứng tỏ sau hội nghị biên giới phía Bäc, cô đã hoàn toàn có được chỗ đứng vững chắc ở Diệp Thị.”
Vương Nhất nhìn cô ta nói.
Diệp Thúy Như gật đầu: ‘Đúng vậy, tôi đã †ạo dựng được chỗ đứng vững chắc cho mình. Bây giờ Diệp Ân Thi không thể làm gì được tôi rồi, chỉ có liên thủ với Diệp Thiên Vũ mới trấn áp được tôi.”
Vương Nhất không lên tiếng, anh bỗng nhớ đến một cái tên.
Sau khi Diệp Thúy Như quay về nhà họ Diệp, Diệp Thị có tổng cộng một rồng hai phượng.
Hai phượng là Diệp Thúy Như và Diệp Ân Thi, còn con rồng kia chính là Diệp Thiên Vũ.
Diệp Thiên Vũ cũng là người luyện võ, võ công rất cao cường, tuyệt đỉnh có một không hai.
Nghe nói ngang tài ngang sức với Tần Vũ.
“Là một đối thủ đáng gờm.”
Vương Nhất nói.
“Nhưng tôi có anh, cho nên căn bản không phải là đối thủ của tôi.”
Diệp Thúy Như cười ngọt ngào.
“Khu khụ!”
Lý Khinh Hồng không nghe nổi nữa, cô ho khan hai tiếng.
Lúc này Diệp Thúy Như mới ngừng nói, quay đầu nhìn về phía Long Trường Thế và Long Thiên Ngộ.
Nụ cười dần vụt tắt.
“Chú Long, chú nghe Thúy Như khuyên một câu nhé, anh ta bảo chú làm thì chú cứ làm theo, nếu không, hậu quả khó mà lường được.”