Vẻ mặt Vương Nhất rất lạnh nhạt, nếu đã quyết định trọng điểm tương lai sẽ dời về Yên Kinh, vậy sẽ phải sống ở đây rồi.
Vương Nhất không muốn bị những kẻ vô danh tiểu tốt đến gây hấn như lúc còn ở Thiên An hay Giang Thành nữa.
Cho nên vừa đến Yên Kinh, anh liền quyết định ra oai phủ đầu.
Long Trường Thế và Long Thiên Ngộ vẫn chưa nhận thức được điều này.
“Con gái nhà Diệp Thị, cô đang hù tôi sao?”
“Câu này do ông nội cô nói còn nghe được, còn cô không xứng!”
Diệp Thúy Như cũng không nổi giận, nhún vai: “Chú không tin thì thôi.”
Nói xong, dường như cũng không định nhiều chuyện nữa, cô ta đứng sang một bên nhìn.
Diệp Thúy Như cũng đến để hổ trợ anh giống Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền.
Chuyện này nên giải quyết thế nào phụ thuộc vào Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
Long Thiên Ngộ như có điều suy nghĩ, ông †a nhìn Vương Nhất, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Như này đi, chúng ta mỗi người lùi một bước. Chỉ cần cậu không truy cứu chuyện này nữa và chúng tôi cũng không thể quỳ xuống xin lỗi, ngoài ra các điều kiện khác tùy cậu. Long Thiên Ngộ tôi nợ cậu một ân tình cũng được!”
Áp lực quá lớn, Lý Thế Nhân, Lạc Thanh Hiền và Diệp Thúy Như quá khí thế, cho dù họ không làm gì, chỉ đứng đó thôi cũng đủ gây áp lực cho Long Thiên Ngộ.
Suy cho cùng, có trách thì cũng trách mình sinh ra một đứa con trai quá vô dụng, chọn ai không chọn lại chọn khiếm nhã với Lý Khinh Hồng.
Long Thiên Ngộ đã nhượng bộ, nhưng bảo quỳ xuống xin lỗi là chuyện không thế!
Vương Nhất vẫn lãnh đạm như cũ: “Đây là thái độ xin lỗi của nhà Long Thị các người?”
Long Thiên Ngộ nhướng mày: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Đừng nói nhảm, bắt buộc phải quỳ, nếu không Long Thị sẽ không tha cho ông!”
Vương Nhất rất ngang ngược, không chút nhượng bộ.
Sắc mặt Long Thiên Ngộ trở nên cực kỳ khó coi, thân là trụ cột của Long Thị, ông ta chưa từng bị thúc ép như thế bao giờ.
Càng làm cho Long Thiên Ngộ không chịu nổi chính là người thúc ép ông ta lại là một thằng con rể chó cậy thế chủ, cáo mượn oai hùm.
Trong lòng Long Thiên Ngộ bùng lên một cỗ địch ý.
Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Nếu Vương Nhất muốn lợi dụng thế lực của bọn họ, thế thì tuyệt đối không được, Vương Nhất phải tự mình giải quyết!
Khương Nhã My vốn không lo lắng Vương Nhất có giải quyết được hay không, cô ta buồn chán đứng một bên xem trò hay.
“Cậu dựa vào đâu khiến tôi không thể ở lại Long Thị?”
Ánh mắt Long Thiên Ngộ sắc bén nhìn chăm chăm Vương Nhất, hỏi.
“Ba, ba đừng nói nhảm với anh ta nữa, cứ gọi các chú trong đại viện đến đây. Có đại viện chống lưng, Long Thị chúng ta chưa từng sợ bất luận kẻ nào!”
Long Trường Thế mặt mày dữ tợn nói.
Kể cả Vương Nhất có là chồng của Lý Khinh Hồng đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ đấu đến cùng.