“Là cậu sao?”
Long Trường Thế cũng nhớ ra rồi.
Lúc nấy Vương Nhất bảo hai cha con nên quỳ xuống, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Kết quả lãnh đạo ở đại viện quân khu xuất hiện!
Vương Nhất cười nói: “Tôi đã khuyên các người, nhưng các người lại không nghe, tôi cũng hết cách!”
Bạch bạch bạch!
Đúng lúc này, bên ngoài sân bay lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bốn người đàn ông trung niên mặt phúc hậu, mặc vest đi giày da hoảng hốt bước vào.
Lúc mọi người nhìn thấy bọn họ, da đầu Tên muốn nổ tung.
“Đây chẳng phải là bốn người phụ trách bốn nhánh đông tây năm bắc của thương hội Cửu Vương sao? Sao bọn họ lại đi cùng nhau?”
Nhìn thấy bốn người này, Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế suýt ngất xỉu.
Người của thương hội Cửu Vương Yên Kinh cũng tới!
Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì?
Thương hội Cửu Vương là thương hội lớn nhất trong tám thương hội lớn nhất cả nước, có quy mô rất lớn nên phân thành bốn nhánh đông tây nam bắc, mỗi chỉ nhánh đều có người phụ trách.
Người phụ trách đều là những vương tộc ở Yên Đô, rất được kính nể. Bình thường nếu không có việc gì lớn, bốn người này sẽ không tụ họp với nhau.
Hôm nay là ngày gì mà sao nhiều nhân vật tai to mặt lớn cùng xuất hiện thế này.
Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Càng đừng nói đến Lý Khinh Hồng, cô không ngờ Vương Nhất lại gọi cả người của tổng chiến khu Yên Kinh và thương hội Cửu Vương đến.
“Cậu Vương! Chúng tôi đến muộn, cậu không sao chứ?”
Bốn người phụ trách bốn nhánh đông tây nam bắc thấp thỏm đứng trước mặt Vương Nhất, khom người xin lỗi.
“Không sao, chỉ là có vài người có mắt không tròng muốn ngủ với vợ tôi thôi.”
Vương Nhất rít một hơi thuốc lá, tùy tiện nói.
Sắc mặt bốn người phụ trách bốn nhánh đông tây nam bắc đột nhiên tối sầm lại, bọn họ nhìn chòng chọc hai cha con Long Thiên Ngộ.
“Cậu Vương, cậu nói xem cậu muốn xử lí chuyện này thế nào? Nếu cậu muốn cả nhà bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ, tôi sẽ lập tức sai người đi làm ngay.”
Hai cha con Long Trường Thế và Long Thiên Ngộ khiếp sợ, suýt ngất xỉu.
Với thế lực của thương hội Cửu Vương, muốn khiến một vương tộc phá sản phải lưu lạc đầu đường xó chợ thật sự quá dễ dàng.
Vương Nhất cười xua tay: “Không cần nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ là muốn hỏi…
“Bây giờ các người chịu quỳ xuống chưa?”
Vương Nhất mỉm cười nhìn hai cha con Long Thiên Ngộ.
“Quỳ, quỳ, quỳ! Bây giờ chúng tôi quỳ liền đây!”
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế hoàn hồn, kích động quỳ xuống đất.
Mọi người rất kinh ngạc.