Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2173:




“Sao nhìn ra Ẩn chủ là tôi vậy?”
Vương Nhất vẫn giống như trước, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Nhưng nụ cười đó, độ ấm đang không ngừng rút đi.
“Cảm giác.”
“Cảm giác của kẻ mạnh, thật ra cũng là một loại năng lực.”
Lý Thế Nhân nói.
Ánh nắng chiếu xuống, chiếu lên mặt của anh, trên mặt mạ một lớp ánh vàng.
Vương Nhất mỉm cười: “Thì ra là vậy.”
Vấn đề này dừng ở đây.
Thật ra khi Lý Thế Nhân hỏi câu hỏi cậu là Ẩn chủ nhỉ, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất là sửng sốt trong lòng.
Thân phận anh là Ẩn chủ không thể bị lộ.
Ba vợ sao lại biết?
Cũng ngay giây trước, trong lòng anh đã có đáp án.
Ẩn chủ mà ba vợ hỏi, không phải là Ấn chủ kia, mà là tuyển thủ hắc mã tham gia đại hội Bắc Cảnh dùng biệt danh ‘Ẩn chủ’ để tham gia.
Trong tình cảnh luôn không được coi trọng, một đường tiến lên, cuối cùng cùng với Lý Thế Nhân lọt vào chung kết.
Hơn nữa lập ra chiến đấu sinh tử, sống chết do trời an bài.
Nếu không phải bị quan chấp hành của Võng Lượng ‘Tử La Lan’ cắt ngang, hai người nhất định sẽ chiến tới lúc có một bên ngã xuống.
Từ góc độ nào đó, Tử La Lan cũng gián tiếp giúp Vương Nhất một tay, không giết tới cuối cùng với ba vợ.
Bởi vì bất luận là Lý Thế Nhân chết, hay là Vương Nhất chết, đối với Lý Khinh Hồng đều là đả kích sâu sắc.
Giãm lên xác của đối phương để thượng vị, trên tay nhuốm máu của đối phương, gánh tội danh tội phạm giết người, cuối cùng cái có được nhất định là sự xa cách và lạnh nhạt của Lý Khinh Hồng.
“Cậu nói xem, nếu cuộc chiến đó không bị người khác cắt đứt, cuối cùng ai sẽ thắng?”
Ánh mắt Lý Thế Nhân nhìn đi chỗ khác, trầm ổn hỏi.
“Cuối cùng nhất định sẽ là tôi thắng”
Vương Nhất nói.
“Sao cậu biết?”
Lý Thế Nhân kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất châm một điếu thuốc, nói: “Bởi vì ông là một người ba.”
“Là ba, một chuyện cơ bản nhất chính là không thể để con gái đau lòng.”
“Có thể thà tự mình chết, cũng sẽ không tự †ay giết người con gái yêu.”
“Vậy nên, cuộc chiến sinh tử, vốn không có nghĩa lý gì.”
Nói tới cuối, ánh mắt Vương Nhất đã nghiêm nghị hơn nhiều.
Lý Thế Nhân nhìn Vương Nhất vài lần, bỗng mỉm cười: ‘Đây là sự tự tin của cậu sao?”
“Không phải tự tin, là tôi tự nhận thức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.