Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 27: Đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó




Sau khi Kim Thành Vũ rời đi, đại diện của các gia tộc lớn cũng lần lượt đứng dậy xin rời đi.
Có Kim Thành Vũ làm mẫu trước, ai nào dám sờ đến lông mày Vương Nhất chứ?
Thậm chí trước khi đi còn tươi cười chào hỏi với nhà họ Lý.
Điều này khiến Lý Thiên Dương như rơi vào sương mù, phải biết rằng bình thường những gia tộc đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta.
Thật trớ trêu thay khi người làm nên kì tích này lại chính là ‘phế vật’ trong miệng của con gái ông ta.
Lý Thiên Dương quay đầu lại, phát hiện Vương Nhất đã biến mất.
Đang định đi tìm thì tai lại truyền đến giọng nói sắc bén của Châu Mỹ Ngọc.
“Người cũng đi cả rồi còn tìm cái gì, có thời gian rảnh rỗi, không bằng nghĩ xem làm thế nào giải quyết vụ hợp tác với Lệ Tinh.”
Nhắc tới chuyện hợp tác, Lý Thiên Dương cũng cau mày, nói: “Chuyện hợp tác tôi sẽ nghĩ cách, bà đừng đi theo làm phiền là tốt lắm rồi?”
“Tôi làm phiền sao?”
Lời nói của Lý Thiên Dương đã hoàn toàn chọc giận Châu Mỹ Ngọc.
“Ông không có mắt hay sao? Con trai cưng kia của ông chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, giỏi nhất là việc bảo vệ người phụ nữ của cậu ta mà thôi, có liên quan gì đến cậu ta chứ? Chỉ dựa vào cậu ta? Cả đời này cũng đừng nghĩ tới!”
Châu Mỹ Ngọc chống hai tay lên hông, mặt đầy vẻ châm chọc nói: “Cũng may tôi đã bảo Mộng Đình đi làm quen với mấy con nhà giàu kia.”
Nói xong, bà ta liền vẫy tay về một hướng.
Lý Mộng Đình và một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề cầm rượu vang đỏ đi tới.
“Mẹ.” Lý Mộng Đình nói với Châu Mỹ Ngọc.
“Ừm.”
Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười, mỉm cười hỏi: “Trò chuyện với cậu Bạch thế nào rồi?”
“Khá tốt ạ.”
Lý Mộng Đình mỉm cười liếc nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, nói: “Cậu Bạch là một người hài hước, vui vẻ, rất đáng để tin tưởng.”
Nghe vậy, Châu Mỹ Ngọc cười đến nỗi không khép được miệng: “Hai nhà chúng ta sau này cũng phải qua lại khá nhiều đấy.”
Nhà họ Bạch ở Thiên An, mặc dù không thể so được với tứ đại hào môn, nhưng cũng là gia tộc tốt nhất nhì.
Điều quan trọng nhất chính là nhà họ Bạch bắt đầu lập nghiệp từ giới giải trí, cũng có tiếng nói nhất định trong giới giải trí ở Giang Chiết.
Chàng trai tuấn tú kia nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ khẽ gật đầu với Châu Mỹ Ngọc: “Mộng Đình đã nói mọi chuyện cho tôi nghe, chuyện này cũng không khó.”
“Thật vậy sao?”
Châu Mỹ Ngọc không thể nào vui hơn: “Vậy thì tốt quá, ở đây có rất nhiều cậu ấm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng Mộng Đình nhà chúng tôi vừa nhìn đã xem trọng cậu.”
“Mẹ, đừng nói nữa…” Lý Mộng Đình đỏ mặt, hờn dỗi nói.
Bạch Hiển nghe thấy vậy cũng cười nói: “Chuyện phát ngôn của minh tinh, cháu sẽ đi đàm phán, hơn nữa, theo ý của ba cháu thì hai nhà chúng ta cũng nên qua lại nhiều hơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Châu Mỹ Ngọc vui mừng khôn xiết.
Sau khi tiễn Bạch Hiển đi, Châu Mỹ Ngọc lập tức liếc xéo Lý Thiên Dương: “Đã nhìn thấy chưa, Bạch Hiển sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện phát ngôn, còn chuyện người tổng phụ trách hợp tác với Lệ Tinh cần phải để tôi với Mộng Đình làm.”
Lý Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Châu Mỹ Ngọc, thốt ra một câu: “Bà bán con gái rồi!”
Sau đó xoay người rời đi.
“Này, cái gì mà bán con gái chứ, ông nói cho rõ ràng đi…”
Châu Mỹ Ngọc không vui, lập tức hùng hổ lên.
Nhưng Lý Thiên Dương đã đi xa, bà ta không còn cách nào khác chỉ đành phải ngậm miệng lại.
“Mẹ, ba nói sẽ về trước, chúng ta cũng về nhà đi.” Lý Mộng Đình nói.
“Về cái gì mà về?”
Châu Mỹ Ngọc trầm mặt xuống, nói: “Chúng ta phải giải quyết vấn đề phát ngôn của minh tinh, đương nhiên phải mau chóng nói cho Lý tổng biết.”
“Hơn nữa đây là cơ hội tốt để tiếp xúc riêng với Lý tổng, chúng ta nhất định phải nắm chắc, chẳng lẽ, con thật sự muốn đem vị trí người tổng phụ trách hạng mục này giao cho tên phế vật kia sao?”
Lý Mộng Đình cảm thấy có lý, nhưng vẫn hơi do dự: “Hôm nay là ngày cưới của Lý tổng, lúc này nói chuyện công việc với cô ấy có được không?”
“Có gì mà không được? Cũng không mất mấy phút.”
“Vậy được.”
Vì vậy Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cùng nhau đi về phía dãy phòng VIP.
...
Sau hai giờ ra khơi, Thiên An Nhất Hào từ từ cập bến, những vị khách tham dự tiệc cưới lần lượt xuống tàu.
Lúc này, một bóng người khoanh tay, đứng trong phòng tổng thống xa hoa nhất Thiên An Nhất Hào, nhìn trọn cảnh tượng phía dưới.
"Tử Lam ngủ rồi sao?"
Vương Nhất đột nhiên xoay người lại, thấy Lý Khinh Hồng đã thay lại bộ trang phục công sở ban đầu đứng phía sau hỏi.
Cho dù là trang phục công sở chính thống cũ kỹ, nhưng khi mặc trên người cô vẫn có một vẻ đẹp rất riêng.
"Đã ngủ rồi." Lý Khinh Hồng ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói.
"Vậy sao..."
Vương Nhất gật đầu, đóng cửa sổ lại.
"Những việc này đều là do anh làm sao?"
Lý Khinh Hồng đứng lên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Vương Nhất.
Đối phương khẽ gật đầu, không nói gì cả.
"Tốn bao nhiêu tiền?" ánh mắt Lý Khinh Hồng khẽ lóe lên, hỏi.
Vương Nhất hơi mỉm cười, anh biết điều tiếp theo Lý Khinh Hồng muốn nói là gì.
Vì vây, anh ngồi trước mặt Lý Khinh Hồng, nhìn lớp trang điểm tinh xảo của cô, nói: "Đây chỉ là một phần mà thôi, anh nợ em, cả đời này cũng không thể trả hết, anh sẽ dùng tất cả mọi thứ để bồi thường cho em."
"Chỉ là bồi thường thôi sao?"
Sắc mặt Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, bỗng nhiên có chút buồn bã nói: "Nếu không có vụ bắt cóc kia thì có lẽ cả đời này chúng ta cũng không có duyên với nhau."
"Đúng vậy, nếu không có vụ bắt cóc kia thì chúng ta sẽ không gặp nhau."
Ánh mắt của Vương Nhất cũng khẽ thay đổi, nhớ tới vụ bắt cóc 5 năm trước, vẻ mặt cũng lạnh lùng đi, hỏi: "Năm năm trước vì sao em bị bắt cóc vậy?"
Đây là vấn đề Vương Nhất khá quan tâm.
Một đám người mặc đồ đen giống như những bóng ma, biến mất không chút dấu vết, đồng thời còn bắt cóc Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, dẫn tới cuộc gặp mặt lần đầu tiên của hai người.
Nếu như nói bắt cóc Vương Nhất là vì Kim Thúy Như quấy phá, vậy bắt cóc Lý Khinh Hồng, rốt cuộc là vì sao?
Vì tiền gần như không có khả năng, Vương Nhất vẫn mơ hồ có cảm giác, đây là một chuyện rất thâm sâu.
Vấn đề này cũng khiến Lý Khinh Hồng rơi vào im lặng.
"Có lẽ là do xích mích trong cuộc sống." Lý Khinh Hồng không chắc lắm, suy đoán nói.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.
"Ai?"
Lý Khinh Hồng đang suy nghĩ vấn đề này bỗng nhiên bị cắt ngang, sắc mặt lập tức trầm xuống, cô không thích bị cắt ngang khi đang suy nghĩ.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng của Tiêu Dao.
"Lý tổng, là Châu tổng và cô Lý đối tác từ công ty Áo Tân, bọn họ nói đã tìm ra được phương án thích hợp."
"Không phải tôi đã nói đêm nay không ai được quấy rầy tôi rồi sao? Đuổi bọn họ đi!" Sắc mặt Lý Khinh Hồng vô cùng lạnh lùng, giận dữ nói.
"Vâng, Lý tổng..."
Tiêu Dao hoảng sợ vội vàng rời khỏi phòng, sợ sẽ nghe được thứ không nên nghe.
Vừa đi ra liền nhìn thấy Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đang tươi cười đứng chờ ở cửa.
"Thư ký Tiêu, Lý tổng có rãnh không..."
Châu Mỹ Ngọc tươi cười chào đón, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Dao vô cùng tức giận mắng.
"Cút đi cho tôi, đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.