Lý Khinh Hồng đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Thần sắc của Vương Nhất lập tức lạnh đi, rảo bước đi tới trước mặt Lý Khinh Hồng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Lý Khinh Hồng điều chỉnh tâm trạng, đuổi theo Châu Mỹ Ngọc, đưa cái túi cầm trong tay qua.
“Mẹ, đây là bộ kem dưỡng da con đặt ở nước ngoài về cho mẹ---”
Bộp!
Lý Khinh Hồng đã thu lại dáng vẻ cao cao tại thượng trước kia, tận khả năng hạ thấp mình, nhưng Châu Mỹ Ngọc ngay cả lời của cô còn chưa nói hết thì trực tiếp giật lấy.
Vừa ngó vừa liếc nhìn Lý Khinh Hồng: “Ai biết cô tặng có phải là hàng giả không.”
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, vội vàng giải thích: “Đây là hàng chính hãng...”
“Ai thèm quan tâm đồ cô mua có chính hãng hay không, chỉ cần là đồ nhà các người tặng, đều là giả.”
Châu Mỹ Ngọc không thèm che đậy, nói một cách chua ngoa cay nghiệt: “Còn nữa, đừng gọi tôi là mẹ, cô là vợ của tên phế vật đó, tôi ngay cả nó cũng không thừa nhận thì sẽ thừa nhận cô sao?”
Từng câu từng chữ giống như kim nhọn, đâm vào trái tim của Vương Nhất, khiến cô cảm thấy không dám tin.
Cô đã rất hạ mình, tận khả năng làm tốt thân phận của người con dâu, lấy lòng ba mẹ chồng, nhưng cái cô nhận được vậy mà là sự xua đuổi không thương tiếc của Châu Mỹ Ngọc.
“Mẹ, mẹ có thái độ gì vậy?”
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lý Mộng Đình cực kỳ bất mãn, giọng hơi lớn: “Chị Lý có lòng tốt chào hỏi mẹ, mẹ sao có thể nói như vậy?”
Vương Nhất cũng lạnh lùng nhìn Châu Mỹ Ngọc, anh từng nghĩ Châu Mỹ Ngọc sẽ trút giận lên Lý Khinh Hồng, nhưng không ngờ bà ta sẽ trực tiếp như vậy, ngay cả che đậy cũng không che đậy.
“Ya, con còn là con gái của mẹ không, một lúc không gặp, ngay cả chị cũng gọi rồi.”
Châu Mỹ Ngọc nhìn Lý Mộng Đình, mỉa mai một cách kỳ quặc: “Quên những nhục nhã mà người phụ nữ này mang tới cho chúng ta trước kia rồi sao?”
“Con...”
Lý Mộng Đình lập tức nghẹn lời, ánh mắt nhìn Lý Khinh Hồng có hơi chột dạ, không dám nói nữa.
Trước đây, nhà họ Lý trăm phương ngàn kế muốn ôm đùi của tập đoàn Lệ Tinh, không chỉ một lần tỏ ý kết giao với Lý Khinh Hồng, nhưng Lý Khinh Hồng biết nhà họ Lý bọn họ thường xuyên làm khó Vương Nhất, sỉ nhục hết lần này tới lần khác, làm mất đi vị trí của người phụ trách dự án.
Hiện nay, Lý Mộng Đình nhận thức được sai lầm, đã kéo ra khỏi danh sách đen của tập đoàn Lệ Tinh, chỉ chỉ để lại Châu Mỹ Ngọc vẫn bị phong sát.
“Mẹ, mẹ tại sao không thể buông bỏ thành kiến, lần nữa làm quen với con người của Vương Nhất chứ?”
Lý Mộng Đình hỏi ngược lại: “Anh ấy thật ra là một người rất có trách nhiệm.”
“Đồ vô ơn im miệng cho mẹ!”
Châu Mỹ Ngọc đột nhiên mắng lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn Lý Mộng Đình: “Mặc kệ mấy người nói cái gì, mẹ cũng sẽ không tha thứ cho nó!”
Ánh mắt của Lý Mộng Đình tràn ngập sự khó tin: “Mẹ thật là hết thuốc chữa!”
Lý Thiên Dương cũng có ánh mắt ú ám mà quát: “Còn không mau xin lỗi Khinh Hồng!”
Châu Mỹ Ngọc lập tức không vui rồi: “Ông là có ý gì? Cô ta chỉ là vợ của một phế vật, muốn tôi xin lỗi cô ta?”
“Bà có xin lỗi không? Không xin lỗi thì tôi bỏ bà!” Lý Thiên Dương bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Châu Mỹ Ngọc càng không dám tin mà trợn to mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Thiên Dương: “Ông, ông... vậy mà muốn vì cô ta mà ly hôn tôi ư?!”
“Ba, ba nói linh tính gì vậy?”
Lý Mộng Đình cũng mang vẻ mặt khó hiểu, không biết ba tại sao lại trở nên kích động nữa.
Sự che giấu trong này chỉ có Vương Nhất thấp thoáng hiểu một chút.
“Không muốn ly hôn, vậy thì xin lỗi.”
Lý Thiên Dương từng bước ép sát Châu Mỹ Ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt bà ta: “Tôi của bây giờ không sợ ly hôn với bà.”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn tưởng Lý Thiên Dương chỉ là cậy miệng nói vậy, nhưng khi nhìn thấy ý lạnh trong mắt Lý Thiên Dương thì bà ta đã hiểu, Lý Thiên Dương không nói đùa với bà ta.
Đột nhiên, bà ta trở nên sợ hãi.
“Được, Lý Thiên Dương, coi như ông ác...”
Khi nói lời này, Châu Mỹ Ngọc tức tới run người, sau đó lại nhìn sang Lý Khinh Hồng, nghiến răng nói: “Xin lỗi!”
Lý Khinh Hồng vội vàng xua tay: “Mẹ, mẹ không cần xin lỗi, con không sao...”
“Khinh Hồng, con nhận đi.”
Lý Thiên Dương lại xua tay, cứng rắn nói: “Con gả vào nhà họ Lý, là phúc phần của nhà họ Lý, sau này người phụ nữ này nếu còn dám hống hách với con thì nói với ba, ba dạy dỗ bà ấy!”
Châu Mỹ Ngọc lập tức đỏ mắt, tức tới run người: “Lý Thiên Dương, lúc đầu tôi không nên mắt mù mà theo ông, thật là tức chết tôi rồi!”
Nói xong, lại chạy vào trong nhà, đóng mạnh cửa lại.
Địa vị gia đình hiện nay nhìn một cái là biết, Châu Mỹ Ngọc từ người quyết sách việc lớn việc bé trong nhà thoáng cái tụt xuống tầng thấp nhất, chỉ vì bà ta làm khó Lý Khinh Hồng.
Lý Thiên Dương lại không mảy may, trên mặt nở nụ cười lạnh: “Đừng tưởng tôi không biết lúc đầu nhà họ Châu tại sao lại giúp tôi khi tôi sa sút nhất, còn không phải vì tôi tới từ Yên Kinh sao.”
Lý Khinh Hồng nghe thấy rõ ràng, lập tức trong mắt mang theo sự kinh ngạc: “Ba, ba cũng là người Yên Kinh sao?”
“Phải.”
Nói chuyện với Lý Khinh Hồng, Lý Thiên Dương lại thay đổi thành một người khác, vẻ mặt rất ôn hòa.
Lý Mộng Đình ở một bên trực tiếp nhìn đơ luôn, lẩm bẩm nói: “Con chỉ có thể cảm thấy ba đối xử với chị dâu còn tốt hơn con gái của mình?”
Vương Nhất lập tức vỗ đầu cô ta: “Đừng nghĩ linh tinh.”
Lý Mộng Đình bị đau, sờ chỗ Vương Nhất vỗ, bỗng nhiên cười he he.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, sau khi không có Châu Mỹ Ngọc, mọi sinh hoạt dường như quay lại trước kia.
Sau khi biết nhà của Lý Thiên Dương cũng ở Yên Kinh, Lý Khinh Hồng vậy mà gần gũi hơn không ít.
“Ba, ba trước đây ở chỗ nào của Yên Kinh? Con ở khu tâm trung.”
“Ồ, khu trung tâm à, ba không phải rồi, ba ở khu Đông Dương.”
“Nào, đồ ăn đều nguội rồi, chúng ta vào trong, vừa ăn vừa nói...”
Lý Khinh Hồng cẩn thận liếc nhìn trên tầng: “Con đi gọi mẹ---”
Lý Thiên Dương lại cản cô lại: “Không cần, bớt bà ấy càng tốt hơn, bớt chịu ấm ức.”
Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười, Lý Khinh Hồng lúc này mới thôi.
Tầng 2.
Châu Mỹ Ngọc cô đơn ngồi trên giường, nghe thấy dưới tầng thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói cười vui vẻ, gương mặt cũng trở nên u ám.
“Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, hai người vậy mà dám cô lập tôi!”
“Tôi nhất định sẽ không để hai người sống tốt, tuyệt đối sẽ không...”
Trong căn phòng tối tăm, không ngừng văng vẳng tiếng chửi rủa đầy sát ý của Châu Mỹ Ngọc, mãi không tan đi.
Reng reng reng---
Rất nhanh, lời nguyền rủa vô dụng bị tiếng chuông điện thoại đầy chói tai cắt ngang.
“Ai?”
Châu Mỹ Ngọc không kiên nhẫn mà nghe máy.
Trong điện thoại lại truyền tới tiếng cười máy móc qua máy biến giọng: “Xem ra, tâm trạng của bà Châu không phải quá tốt?”
“Anh là?” Châu Mỹ Ngọc lập tức trở nên cảnh giác.
Người không dám dùng giọng thật của mình, 80-90% là người xấu có ý nghĩ xấu xa.
“Tôi là ai bà không cần biết, bà chỉ cần biết, tôi biết bà tại sao phiền não là được rồi.”
Giọng nói máy móc thần bí cười nói: “Hơn nữa, tôi có năng lực giải quyết mối họa trong lòng bà.”
Trong đầu Châu Mỹ Ngọc lập tức hiện ra hình ảnh một nhà ba người Vương Nhất và Lý Khinh Hồng toàn thân nằm trong vùng máu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: “Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
“Ha ha, những lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần, bà phải nghe kỹ.”
Trong điện thoại, giọng nói thần bí hơi dừng lại, sau đó từ từ cất giọng.
“Lý Khinh Hồng tuyệt đối không thể gả vào nhà họ Lý, nếu không ngày tháng tươi đẹp của bà tận rồi.”
“Bởi vì, cô ta là...”
Xẹt xẹt xẹt---
Giọng nói trong điện thoại tiếp tục, nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn nghe rõ nội dung.
Đột nhiên, đồng tử co rút, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.