Trên đường trở về, Vương Nhất lái xe, Lý Khinh Hồng lại nhìn phong cảnh hai bên tới mức xuất thần.
Ánh trăng sáng chiếu vào mặt cô, khiến gương mặt của cô nhìn trông sáng tối bất định, như mộng như ảo.
“Vẫn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?”
Vương Nhất nghiêng đầu, mỉm cười rồi hỏi.
Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, nặng nề gật đầu.
“Em không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều oán hận chúng ta, trăm phương ngàn kế nghĩ cách chia rẽ chúng ta, gia tộc của em là như vậy, bốn đại hào môn là như vậy, bây giờ, ngay cả người nhà của anh cũng như vậy, lẽ nào em và anh ở bên nhau, thật sự không được mọi người coi trọng sao?”
Cô nghiêng mặt nhìn Vương Nhất, trong đôi mắt lạnh lùng có sự buồn bã, còn cả thất vọng.
“Khinh Hồng---”
“Anh căn bản không giống một tên phế vật chỉ biết ăn bám như những gì bọn họ nói, ngược lại, anh không hề dựa vào em, đều là em đang dựa vào anh.”
Lý Khinh Hồng giống như không nghe thấy tiếng gọi của Vương Nhất, tự lẩm bẩm nói.
“Khinh Hồng!”
Giọng nói của Vương Nhất nhấn mạnh hơn, Lý Khinh Hồng lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
Vương Nhất không nói chuyện, chỉ đưa một chai nước qua.
Lý Khinh Hồng ý thức được mình thất thố, không nói gì mà nhận lấy chai nước đó, cũng không nói cảm ơn.
Vương Nhất mỉm cười, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói: “Em thay đổi rồi.”
Lý Khinh Hồng để chai nước khoáng xuống, sững người: “Em thay đổi chỗ nào?”
“Em trước đây sẽ không để ý ánh mắt của người khác.”
Giọng của Vương Nhất rất bình tĩnh: “Cho dù là trước kia nuôi con, cũng một mình mở rộng tập đoàn Lệ Tinh tới quy mô như này, lúc đó, em có để ý ánh mắt khác thường của người khác không, có nghe lọt nửa câu dị nghị không?”
Lý Khinh Hồng lập tức rơi vào trầm mặc, có lẽ là chuyện cũ như khói mây, cô cắn chặt môi, hốc mắt hơi đỏ.
Nuôi con xây dựng sự nghiệp, không biết đã chịu bao nhiêu ánh mắt dè bỉu, bao nhiêu tiếng cười giễu cợt.
Điều quan trọng hơn là ngay cả ba của đứa trẻ cũng không biết là ai, càng khiến cho Lý Khinh Hồng bị đâm sống lưng vô số lần.
Nhưng cô vẫn cắn răng vượt qua, chỉ riêng nghị lực này, can đảm này thì không phải là cái mà cô gái bình thường có thể sở hữu.
Sao bây giờ hai ba lời mỉa mai thì khiến cô mãi không bình tĩnh được?
Vương Nhất lại vui vẻ mỉm cười: “Chứng tỏ trong lòng em rất để tâm tới anh.”
Lý Khinh Hồng lau nước mắt, hơi tức giận nói: “Ai để ý anh chứ? Bớt tự luyến!”
“Không được chúc phúc thì sao chứ, thế giới này ngoài sống chế, không có gì có thể khiến anh và em chia xa.”
Vương Nhất bình tĩnh lái xe, mắt nhìn phía trước, trong mắt phản quang một chút ánh sáng.
“Vậy tết trung thu 1 tháng sau, anh tới nhà em, bọn họ cũng sẽ chia rẽ chúng ta thì phải làm sao?” Lý Khinh Hồng hỏi.
“Bọn họ không có năng lực đó.”
Vương Nhất lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt, lại mang theo bá khí ngút ngàn.
10 đại vương tộc của Yên Đô được người khác kính ngưỡng, ở trong mắt anh, vẫn không có tư cách lọt vào mắt anh.
Lý Khinh Hồng lại nín khóc bật cười, hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
Vương Nhất cười nhạt một tiếng: “Kế hoạch cuộc đời nghỉ hưu năm 35 tuổi đó của em thực hiện trước, bây giờ nghỉ hưu cũng không phải không được, em có thể bù đắp lại 5 năm thanh xuân đã mất đi, giống như chiếc nhẫn trên tay em vậy.”
Nói xong, anh chỉ vào nước mắt của thần Venus có giá trị 3000 tỷ trong tay Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng cúi đầu nhìn lại, rất nhanh thì lắc đầu: “Vậy không được, em đã nói phải tặng anh của hồi môn là cả tập đoàn Lệ Tinh, không thể nói lời không giữ lời.”
“Ha ha.”
Vương Nhất cười lớn, lái xe lao đi.
Ngày hôm sau, mặt trời rực rỡ.
Vương Nhất vẫn khiêm tốn ra vào tòa nhà Quốc Tế, không ai biết thân phận của anh là chủ nhân tòa nhà.
Nhưng cục diện của cả Thiên An lại thấp thoáng xuất hiện một chút thay đổi.
Từ chuyện mấy ngày trước nhà họ Bạch bị diệt, mấy gia tộc lớn khác tranh giành lẫn nhau, từ hiện tưởng liên hợp xuất động thì thấy, mấy gia tộc lớn mạnh này đều thần phục cùng một người.
Tất cả các thế lực lớn bé của Thiên An đều đặt ánh mắt trên người Vương Nhất.
Ngoài mặt thì thấy, chỗ duy nhất của người này khiến người khác đáng phải quan tâm là lấy được Lý Khinh Hồng nữ tổng giám đốc lạnh lùng số 1 Thiên An, những cái khác thì thật sự là một phế vật.
Không nhà không xe, không công việc, không có tiền tích lũy, cực kỳ bình thường.
Nhưng nhìn những chuyện anh trải qua, tất cả mọi người đều sẽ rợn người.
Anh gần như đã đắc tội một lượt với phần lớn thế lực ở Thiên An, nhưng vẫn sống tung tăng, ngược lại là những gia tộc thế lực mở mồm ra là muốn rút xương lột da Vương Nhất, người chết thì chết, gia tộc bị diệt tộc thì bị diệt tộc, ngay cả nhà họ Lương và nhà họ Thẩm 2 trong bốn đại hào môn, một nhà thần phục, một nhà hoàn toàn lụi bại.
Không ai biết những gia tộc này bị diệt vong như nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, không thoát khỏi liên quan tới Vương Nhất.
Tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế.
Vương Nhất ngồi ở vị trí đầu, La Chí Viễn và Tăng Quốc Vinh giống như hai vị môn thần, chia đứng ở hai bên.
“Cậu Vương, đã qua 3 ngày kể từ khi Hồ Hoàng Việt tới Thành phố Giang rồi, hôm nay cũng nên có kết quả rồi.”
Tăng Quốc Vinh bỗng mở miệng, thái độ cung kính: “Chỉ là không biết nhà họ Hồ của Thành phố Giang có biết điều hay không.”
“Bọn họ dám không biết điều ư?”
La Chí Viễn cười lạnh không ngừng: “Tranh với ông chủ lớn, thật sự là chán sống rồi.”
Vương Nhất nhìn thời gian, cười hờ hững: “Sắp tới thời gian đã hẹn rồi, đợi kết quả đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông, Hồ Hoàng Việt gọi tới.
“Cậu Vương, khiến cậu thất vọng rồi, nhà họ Hồ không thừa nhận giấy bổ nhiệm của cậu, còn mở mồm bảo tôi cút ra khỏi Thành phố Giang!”
“Cái gì?!”
“Nhà họ Hồ thật to gan!”
Nghe thấy báo cáo của Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và La Chí Viễn đều u ám mặt mày.
Vương Nhất lại cười hờ hững một tiếng, không có trách tội, ngược lại còn khen: “Ông làm rất tốt, nếu nhà họ Hồ nguyện ý thỏa hiệp, vậy không phải là nhà họ Hồ của Thành phố Giang rồi.”
“Cậu Vương, ý của cậu là---”
“Đợi tôi tự mình tới một chuyến.”
Trong mắt Vương Nhất mang theo sự lạnh lẽo: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem, nhà họ Hồ của Thành phố Giang, có tư cách gì để cuồng vọng.”
“Được! Ông chủ lớn!”
Tăng Quốc Vinh, La Chí Viễn và Hồ Hoàng Việt đều vực dậy tinh thần, cùng lúc đáp.
Sau khi La Chí Viễn và Tăng Quốc Vinh rời đi, lại có một người đi vào.
“Anh Vương thật là có nhã hứng.”
Người đến mặc đồ trắng, tay phẩy quạt, rất, là người đàn ông đẹp trai nhưng ẻo lả.
“Anh đến làm gì?”
Vương Nhất không thèm ngẩng đầu, cũng không đứng dậy đón khách, chỉ hờ hững hỏi.
Nhan Dịch Phi mỉm cười: “Đương nhiên có chuyện tới tìm anh Vương, lần trước Bao sư thúc chắc cho anh một tấm thiệp mời, mời anh tham gia đại hội võ đạo nhỉ?”
“Phải thì sao?”
“Chính là ngày hôm nay, tôi là tới đón anh Vương.” Nhan Dịch Phi mỉm cười rồi nói.
Vương Nhất nhìn lịch, thật sự giống với ngày ghi trên tấm thiệp mời.
Nhìn ra sự mong chờ trong mắt Nhan Dịch Phi, Vương Nhất đột nhiên hỏi: “Anh nóng lòng mời tôi đi như vậy, có phải là muốn nhìn tôi bị ‘cao thủ’ trong hiệp hội đánh không?”
“Anh Vương nói đùa rồi.”
Nhan Dịch Phi phẩy nhẹ chiếc quạt, cười ha hả nói: “Anh Vương thân thủ bất phàm, hậu sinh vãn bối như chúng tôi vẫn phải học hỏi nhiều mới đúng, lần này mời anh Vương tham gia là hy vọng anh Vương có thể chỉ điểm cho bọn họ nhiều hơn.”
“Vậy thì được.”
Vương Nhất đứng dậy: “Vậy thì đi thôi.”
“Anh Vương, mời.”
Nhan Dịch Phi nhường Vương Nhất đi trước, bản thân đi theo sau.
Chỉ có điều, trong ánh mắt nhìn bóng lưng của Vương Nhất, bỗng nhiên lóe lên một tia sắc lạnh.
Cao thủ trong hiệp hội nhiều như mưa, sao có thể không tìm được một cao thủ trị anh chứ?
Nhan Dịch Phi vẫn nhớ chuyện ở trong đám cưới của nhà họ Văn lần trước, tay của anh ta bị Vương Nhất bẻ gãy.
Rất nhanh, xe đã tới hiệp hội võ đạo.
Vương Nhất có hơi ngạc nhiên, cái gọi là hiệp hội võ đạo là ở trong một võ đạo quán.
Chỉ có điều, võ đạo quán này có diện tích lớn, sắp so được với chùa rồi.
Trong võ đạo quán vậy mà có 100 người, ai ai cũng mặc quần áp võ đạo trắng đen, cọ xát quyền cước, rất là sống động.
Nhìn những người này, trong lòng Vương Nhất bỗng nhiên dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Tuy anh là ẩn chủ, nhưng tóm lại không thể để quân đội ra mặt hết lần này tới lần khác, số lần nhiều, những lão già cổ hủ phía trên sẽ mất kiên nhẫn, anh buộc phải bồi dưỡng chút thế lực bản địa ở Thiên An, như vậy sau này đợi anh không ở Thiên An, có thể bảo vệ người thân và bạn bè.
Hiệp hội võ đạo này chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Nhan Dịch Phi không biết điều Vương Nhất nghĩ trong lòng, hắng giọng, lớn tiếng nói: “Mọi người yên tĩnh, hôm nay tôi đã mời một vị khách quý tới, hãy để tôi giới thiệu cho mọi người---”
Giọng nói của anh ta rất dõng dạc, truyền khắp mỗi một ngóc ngách của võ đạo quán, ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn qua, ánh mắt khác lạ.
Nhan Dịch Phi chỉ vào Vương Nhất ở bên cạnh, sau đó nói: “Cái tên Vương Nhất, mọi người có thể có chút xa lạ, nhưng anh Vương này đã phế mấy cao thủ của hiệp hội võ đạo chúng ta, ngay cả Bao đại sư cao tầng của hiệp hội cũng thua anh Vương, thật sự là người trẻ tuổi rất tài giỏi.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Vương Nhất tối đi, sát khí ẩn hiện.
Đây đâu phải giới thiệu? Đây là kéo thù hận!
Mà Nhan Dịch Phi lại mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói ra những lời này, dáng vẻ thật lòng kính phục, càng tăng thêm oán hận của hiệp hội võ đạo đối với Vương Nhất.
Trong áo giấu dao, giết người không dao!