Trong nháy mắt Ông Hàn tuyên bố thắng bại, toàn bộ văn phòng đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng vọng lại vang dội, một lần lại một lần quanh quẩn.
“Cái, cái này sao có thể….”
Nụ cười trên mặt Hồ Minh Chính còn chưa tan đi, toàn bộ biểu tình trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, không thể tưởng tượng nổi thì thào tự nói.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng sững sờ tại chỗ, cả kinh nói không ra lời.
Kết quả Ông Hàn tuyên bố ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ không phải Hồ Minh Chính, mà là Vương Nhất!
Phục hồi tinh thần lại, Hồ Minh Chính vội vàng chạy tới trước mặt Ông Hàn, bắt lấy tay ông ta: "Ông Hàn, có phải là lầm chỗ nào rồi không, người thu thập đầy đủ phiếu bầu của tất cả cổ đông, hẳn là tôi mới đúng, sao người chiến thắng lại biến thành anh ta!"
Giọng nói của anh ta lo lắng, thậm chí còn mơ hồ mang theo một chút tức giận, bởi vậy có thể thấy được, là anh ta đè nén bao nhiêu lửa giận nói chuyện với Ông Hàn.
Nếu như là những người khác, hắn đã sớm bộc phát rồi.
Ông Hàn vẫn bình thản nhìn anh ta một cái: “Không lầm, người thắng cuộc chính là Vương Nhất.”
“Không thể nào! Ông đang thiên vị!"
Một câu nói này, trực tiếp làm cho Hồ Minh Chính đánh mất lý trí, hướng về phía Ông Hàn giận quát một tiếng: "Toàn bộ ván bài nhìn thế nào cũng là tôi chiếm ưu thế, ngay cả một khắc cuối cùng, cũng là tôi tập hợp đủ tất cả phiếu bầu, ông lại tuyên bố cậu ta thắng lợi, đây không phải thiên vị thì là cái gì?"
“Nói bậy!”
Ông Hàn nhất thời ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Hàn Vượng tôi công chính thanh liêm, sao có thể làm ra loại chuyện này."
“Vậy tôi sao lại….”
Nghe vậy, Hồ Minh Chính lo lắng, cắn răng nói.
“Trước đó tôi đã nhắc nhở cậu, vĩnh viễn không nên xem thường ai bất luận kẻ nào, là cậu, không nghe lời tôi.”
Ông Hàn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Lúc trước cậu thật sự làm rất tốt, nhưng ở một khắc cuối cùng này, lại buông lỏng, để cho đối phương thừa dịp mà vào!"
“Thừa dịp…”
Lời nói của Ông Hàn, làm cho đồng tử Hồ Minh Chính đột nhiên co lại, theo bản năng quay đầu lại, không biết làm sao nhìn Vương Nhất một cái.
Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt ở một bên cũng là sắc mặt nghiêm nghị, không nhịn được nhìn về phía Vương Nhất: "Ngài Vương, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngài nói cho chúng tôi biết đi!"
Bọn họ nghĩ nát óc, cũng không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Vương Nhất vừa vặn uống cạn chén trà nóng, chậm rãi đứng dậy: "Được, tôi sẽ nói cho các người biết rõ đầu đuôi của chuyện này."
Anh cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt Hồ Minh Chính, ánh mắt trêu tức kia, làm anh ta nhịn không được lui về phía sau một bước: "Cậu muốn làm gì?"
Vương Nhất không đáp lại, chỉ liếc mắt nhìn anh ta: "Anh sẽ không cảm thấy, hội cổ đông tập đoàn Cự Phong, sẽ có mười hai người chứ?"
“Anh có ý gì đây?”
Hồ Minh Chính sắc mặt khẽ biến, kỳ quái nhìn anh.
Vương Nhất không nói lời nào, chỉ là khóe miệng chứa một nụ cười lạnh, lẳng lặng nhìn anh ta.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, người đàn ông trung niên mặc âu phục vừa rồi lại đi vào lần nữa, đem tất cả phiếu bầu đều giao cho Vương Nhất, sau đó không nói một lời đứng ở phía sau.
Vương Nhất ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đặt những phiếu bầu này lên bàn, quay đầu nhìn về phía Hàn Vượng: "Như vậy là được rồi chứ?”
Hàn Vượng không nói gì, chỉ gật đầu một cái, ánh mắt ý vị thâm trường đánh giá Vương Nhất, lòng dạ người trẻ tuổi này, ngay cả ông ta cũng nhìn không thấu.
“Anh, ông…”
Vị cổ đông thứ mười hai đi mà quay lại, đem phiếu bầu anh ta hao phí mười hai ngày, khổ cực sưu tập được đều giao cho Vương Nhất, hành động này kích thích Hồ Minh Chính thật sâu, anh ta không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nhìn.
Kết hợp với lời Vương Nhất nói lúc trước, Hồ Minh Chính mới kịp phản ứng, đồng tử đột nhiên co lại: "Chẳng lẽ, ông ta là giả?!"
“Bây giờ mới nhận ra sao?”
Vẻ mặt Vương Nhất nghiền ngẫm nói: "Không sai, căn bản cũng không có vị cổ đông thứ mười hai, số lượng cổ đông, cũng chỉ có mười một vị mà thôi!"
Uỳnh….
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hồ Minh Chính trong nháy mắt trở nên tái nhợt, da thịt trên mặt đều kịch liệt co quắp.
“Không thể nào, việc này không thể nào…”
Hồ Minh Chính quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Vượng: "Không phải ông nói, cổ đông có mười hai vị sao?"
Hàn Vượng thần sắc lạnh lùng, nhìn kẻ thất bại điên loạn này: "Ai nói cho cậu biết, số lượng cổ đông? Vẫn là cậu luôn tưởng như vậy."
Hồ Minh Chính cẩn thận nhớ lại một chút, đích xác, không ai nói qua cổ đông rốt cuộc có bao nhiêu người.
Trong nháy mắt, cả người anh ta run rẩy một chút: "Chẳng lẽ nói, ngay từ đầu liền..."
“Không sai, ngay từ đầu, tôi đã lên kế hoạch anh, vốn tưởng rằng anh sẽ chú ý tới, không nghĩ tới anh lại quá mức tự phụ, trực tiếp xem nhẹ điểm này.”
Giọng Vương Nhất lạnh nhạt, anh sẽ thất bại, xét đến cùng là ngay từ đầu anh đã nhận được tin tức sai lầm.
Cũng không thể nói tin tức của anh ta là sai lầm, bởi vì tập đoàn Cự Phong chính là do chú Dương sáng lập, khi Thẩm Tử Kiện tiến hành chuyển nhượng vị trí chủ tịch, đem tất cả tin tức đều nói cho Vương Nhất.
Nhóm thành viên hội cổ đông đầu tiên, chỉ có mười một người, là Vương Nhất, cố ý thả ra tin tức sai lầm, khiến Hồ Minh Chính cho rằng có mười hai người.
Mà tất cả mọi thứ, chỉ là để làm nền cho "người thứ mười hai" mà anh sắp xếp ra sân.
Hồ Minh Chính hiểu được ngay từ đầu đã bị lừa, sắc mặt tái nhợt, cái trán đổ mồ hôi như mưa, thân thể run rẩy lợi hại.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở phía sau cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất, sâu trong đôi mắt, vậy mà hiện lên vẻ kính sợ phát ra từ nội tâm.
Chẳng trách sao ngài Vương trực tiếp trở về Thiên An, trong khoảng thời gian này cũng giống như không có việc gì, bận rộn chuyện của mình.
Bởi vì, ván cờ đã hạ, hết thảy còn lại, Hồ Minh Chính sẽ thay anh làm thay, anh chỉ cần ngồi hưởng thành tựu là được.
Ánh mắt Vương Nhất bình thản, lại cho người ta một loại cảm giác áp bách từ sâu trong linh hồn, dưới ánh mắt này, Hồ Minh Chính lại có cảm giác không chỗ nào che giấu được.
“Biết tại sao tôi không làm gì cả, chỉ để Hồ Hoàng Việt phái người trắng trợn theo dõi giám sát anh không?”
Anh nhàn nhạt hỏi.
Hồ Minh Chính không nói gì, chỉ là hoảng sợ nhìn Vương Nhất, có một loại sợ hãi từ trong ra ngoài.
Anh ta cũng có suy nghĩ qua vấn đề này, vì sao, Vương Nhất sẽ để thủ hạ của Hồ Hoàng Việt theo dõi giám thị anh ta, theo dõi anh ta còn chưa tính, còn rất dễ dàng bị Hồ Hoàng Việt phát hiện.
Những đều này có ý nghĩa gì?
“Không lẽ là…”
Hồ Hoàng Việt bỗng nhiên hiểu được cái gì, cả người chấn động.
“Không sai.”
Vương Nhất cười nhạt một tiếng: "Những người theo dõi anh, căn bản chính là cố ý để cho anh phát hiện, vì chính truyền đạt một loại biểu hiện giả dối rằng tôi muốn cướp đi phiếu bầu của anh, khiến anh phẫn nộ, sau đó là cảnh giác - - nếu như bốn phía của anh 24/24 đều có người giám thị anh, giành tài sản của anh, anh sẽ làm sao đây?"
Tăng Quốc Vinh thì thào tự nói: "Tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, một khắc cũng không dám buông lỏng cảnh giác."
“Không sai, anh đồng thời phẫn nộ, cũng xác thực cảm giác được sợ hãi, thế nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện Hồ Hoàng Việt chỉ có hành động giám sát anh thôi, cũng không có làm chuyện gì khác người.”
Vương Nhất bình tĩnh phân tích: "Nhưng anh cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng ngày càng hoài nghi có phải tôi có cách gì, thật sự có thể cướp đi đồ trong tay anh hay không, cho nên, anh bảo người của anh mua một hộp mật mã ngân hàng, bỏ tất cả phiếu bầu vào."
Cả văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất.
“Anh cho rằng anh mua hộp mật mã thì sẽ không có sơ hở, cho nên gọi điện thoại tới thị uy khiêu khích, thế nhưng, phản ứng của tôi vẫn như cũ ngoài dự liệu của anh, lúc này anh vẫn cảm thấy, tôi vẫn có cách lấy phiếu bầu từ trong hộp mật mã của anh.”
“Lúc này, anh sẽ cho rằng tôi đang phô trương khí thế, quyết định không để ý tới nữa, từ lúc này trở đi, thần kinh căng thẳng tới cực điểm của anh, rốt cục thả lỏng.”
Nói tới đây, Vương Nhất nhìn thẳng vào mắt Hồ Minh Chính, hét lớn một tiếng: "Ván cược này, anh cảnh giác 99% thời gian, duy chỉ có một khắc cuối cùng buông lỏng cảnh giác, chính là trong thời gian ngắn ngủi này, cũng đủ để tôi xoay chuyển toàn bộ đại cục!"
Ầm!
Nghe xong tất cả, hai chân Hồ Minh Chính mềm nhũn, thất hồn lạc phách quỳ gối trước mặt Vương Nhất.