Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 320: Không xứng làm ba




Hơi thở vô cùng âm lãnh của những người ám sát mạnh mẽ, làm hơi thở trong thư phòng cũng trở nên lạnh lùng. Thân hình cao ngất của Vương Nhất, cũng lập tức trở nên căng cứng.
Nhưng chỉ là giãy dụa một cái chớp mặt, tất cả cảm giác căng thẳng đều tan thành mây khói, thay vào đó, là sự lạnh lùng không biết sợ.
Sau khi nhìn thấy những tử sĩ ẩn núp trong bóng đêm này, Vương Nhất cuối cùng cũng hiểu được tại sao nhà họ Lý lại nổi tiếng là một trong chín vương tộc lớn.
Bởi vì Lý Thế Nhân.
Chỉ một mình ông ta mà thôi.
Bởi vì một mình ông ta, đã có thể so với một gia tộc lớn khác.
Những người ám sát này, chỉ sợ là tử sĩ trong tối mà Lý Thế Nhân âm thầm bồi dưỡng, mỗi một người, đều có thực lực không kém gì Lãnh Nhan.
Mười mấy người liên thủ, sẽ là một sức mạnh trong tối kinh khủng đến mức nào?
Vương Nhất rất rõ, dù là giới sát thủ, hay là giới lính đánh thuê, đều không có một thế lực nào có thể chống lại đội quân này, nhất định sẽ bị hủy trong chớp mắt!
Nhưng mà, nếu muốn uy hiếp Vương Nhất, vậy thì cũng chưa đủ.
Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua tử sĩ bên ngoài, lạnh lùng cười: "Đây là chỗ dựa của ông?"
Mỗi một người đều có thực lực không kém gì Lãnh Nhan, đội quân này, mặc dù khủng bố, nhưng mà Vương Nhất sợ gì chứ.
Trên núi U Hằng, chín đại chí tôn vượt qua đại dương, đều bị một mình Vương Nhất chém hết, chứ nói gì là đội quân này.
Phải biết rằng, chín cường giả kia, mỗi người đều đạt đến "Chí Tôn Cảnh."
"Chỉ là một trong số đó."
Nhưng mà, Lý Thế Nhân lại vẫn như cũ không thèm để ý cười: "Đây là đội thân vệ tôi bồi dưỡng, Ám Ảnh Long Vệ."
"Tôi biết cậu từng đi lính, hơn nữa địa vị trong quân đội cũng không thấp, nếu không năm năm ở giữa này cũng không trống không như vậy, nhưng mà ---"
Nói đến đây, Lý Thế Nhân lại chuyển lời, chỉ vào tử sĩ bên ngoài nói: "Mỗi một người bọn họ, cũng không kém thành tựu của cậu."
"Bọn họ có rất nhiều người là vua sát thủ giết người như ngóe, có rất nhiều người là vương giả lính đánh thuê không gì không làm được, còn có, điệp viên trong điệp viên nằm vùng --- sức mạnh của cậu, ở chỗ của tôi thật sự không đáng một đồng."
Lời nói vô cùng khinh miệt, giống như là hủy bỏ tất cả nhân sinh của Vương Nhất, nhưng mà, Vương Nhất vẫn không tức giận.
Thậm chí, biểu cảm còn lộ ra chút thay đổi: "Ông muốn giết tôi?"
"Đương nhiên không phải."
Lý Thế Nhân bởi vì câu nói này mà nở nụ cười: "Tôi bảo bọn họ đi ra cũng không phải là vì giết cậu, nếu không, ngày cậu quay về Thiên An, cậu đã chết rồi."
"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một sự thật, thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ, cũng không lương thiện như cậu nghĩ --- mỗi một người bọn họ đều là kẻ mạnh trong lĩnh vực của mình, lại tụ về một chỗ, phục vụ cho tôi, là vì cái gì?"
"Là vì tín ngưỡng."
Lý Thế Nhân chậm rãi nói ra hai chữ, ánh mắt cũng lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Vương Nhất: "Tôi có thể làm bọn họ trở nên càng mạnh hơn, cho nên bọn họ đi theo tôi, không chỉ bảo vệ tôi, còn có thể thay tôi làm những chuyện không thể lộ ra ngoài sáng."
"Tôi không thể giết cậu, là bởi vì sợ con bé đau khổ, cho nên tôi cho cậu một cơ hội chủ động rời khỏi con bé."
Nghe xong lời nói của Lý Thế Nhân, Vương Nhất lâm vào trong trầm mặc thật lâu, mặt của anh lúc thì trở nên tái nhợt, lúc thì trở nên ảm đạm, còn có thất bại.
Anh có tâm trạng như vậy, cũng không phải vì e ngại những tử sĩ này, anh không chút để ý đến, anh chỉ là nhìn ra được quyết tâm của Lý Thế Nhân.
Vì để mình và Lý Khinh Hồng ly hôn, ông ta không tiếc lộ ra một trong những lá bài tẩy là tử sĩ của mình, làm mình sợ hãi.
Vương Nhất từng nói, nếu ai ngăn anh và Lý Khinh Hồng ở bên nhau, chính là kẻ địch của anh, nhưng mà, anh thật sự có thể ra tay với ba vợ của mình sao?
Nếu thật sự như vậy, Lý Khinh Hồng sẽ cảm thấy mình thế nào?
Nhưng mà, anh cũng đã nói, sẽ không để cô lại đau lòng thêm một lần nào nữa.
Thế gian an bài phương pháp ổn thỏa cả hai bên, bất phụ như lai bất phụ khanh?
Vương Nhất vững tin rằng, rồi sẽ có cách.
Vương Nhất hít một hơi thật sâu, giống như là muốn đánh tan toàn bộ tâm trạng ra ngoài, vẻ mặt anh trở nên bình tĩnh: "Bác Lý, tôi biết, dù thế nào, ông cũng sẽ không công nhận tôi."
Lời này vừa nói ra, ngược lại làm Lý Thế Nhân kinh ngạc.
Ông ta kinh ngạc liếc nhìn Vương Nhất, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén.
Theo ông ta thấy, Vương Nhất không phải là một người dễ dàng buông tay, anh nói như vậy, nhất định còn có sau đó.
Quả nhiên, hơi dừng một chút, Vương Nhất đột nhiên đùa cợt cười nhìn ông ta: "Nhưng mà ngài có hay không tự hỏi một câu, trong lòng Khinh Hồng, ưu thế của ông có bao nhiêu?"
Lý Thế Nhân lập tức cau mày: "Tôi là ba con bé."
"Còn gì nữa không?"
Vương Nhất hỏi ngược lại
"..."
Trừ cái đó ra, Lý Thế Nhân rốt cuộc cũng không thể nói những cái khác lên lời, sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Cô ấy thừa nhận người ba này sao?"
Lời nói của Vương Nhất càng lạnh lùng: "Hai người đã bao lâu không gặp? Cô ấy có gọi ông một tiếng "ba " không? Lúc cuộc sống cô ấy khó khăn nhất, cô ấy có xin ông giúp đỡ không!"
Uỳnh!
Linh hồn khảo vấn liên tiếp, nói đến mức sắc mặt Lý Thế Nhân thay đổi, khí thế trên người cũng tăng vọt, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất, cuối cùng cũng đã hiện lên sát ý.
Lập tức, không khí bốn phía như là cứng lại, Vương Nhất giống như là đứng ở trung tâm xoáy nước, cảm nhận áp lực cực lớn.
Cho dù là anh, cũng không thể không thừa nhận, đây là kẻ địch mạnh nhất, đặc biệt nhất kể từ khi anh trở lại thành thị.
Nhưng mà, anh vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thế Nhân, không chỉ không e sợ, mà là càng nói càng hăng.
"Cô ấy đã nói tất cả cho tôi biết, là ai biến cô ấy thành loại tính cách như bây giờ?"
"Vì rời khỏi ông, cô ấy bỏ lại cuộc sống đại tiểu thư cẩm y ngọc thực, một mình gian khổ gây dựng sự nghiệp, không dùng đến một đồng trong nhà, chính là muốn chứng minh, một mình cô ấy cũng có thể rất tốt."
"Nếu như tôi là ông, cho dù biết cầu không được sự tha thứ của cô ấy, cũng sẽ bất chấp tất cả mà đến xin lỗi. Nhờ ông ban cho, cô ấy không chỉ hết hy vọng với tình yêu, còn hết hy vọng đối với tình thân!"
"Câm miệng!"
Trên trán Lý Thế Nhân nổi lên gân xanh, đồng tử mở lớn, trừng mắt nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất không chỉ không câm miệng, ngược lại còn tức giận nói: "Hai người căn bản không phải là người thân, hai người chỉ là người xa lạ chảy cùng một dòng máu!"
Uỳnh---
Những lời này của Vương Nhất, hoàn toàn khơi dậy sát tâm của Lý Thế Nhân.
Hai mắt ông ta mở lớn, nắm tay nắm chặt, sắc mặt lúc thì tái nhợt, lúc thì đỏ lên.
Lời nói của Vương Nhất, giống như là dao găm cắt thẳng vào lòng ông ta, làm ông ta vô cùng tức giận.
Mà ông ta, đã bao nhiêu năm không tức giận rồi chứ?
"Sao vậy? Nói đụng đến chỗ đau trong lòng rồi?"
Vẻ mặt Vương Nhất vô cùng mỉa mai nhìn Lý Thế Nhân, cho dù ông ta là cha đẻ của Lý Khinh Hồng, nhưng mà Vương Nhất căn bản cũng không có chút hảo cảm nào với ông ta.
"Tôi thừa nhận ông rất mạnh, nhưng mà, ông vẫn là một người thất bại."
"Vương tộc Yên Đô thì sao, chiếm được toàn bộ thế giới thì có làm sao, ông vĩnh viễn mất đi con gái của mình."
"Giết đi."
Lý Thế Nhân ánh mắt lạnh lùng đứng dậy, giống như là mất đi hứng thú nói tiếp.
Ông ta đã động sát tâm, hơn nữa, phải giết Vương Nhất ngay ở đây.
Dù là sẽ làm cô lần nữa ghi hận, cũng không sợ nữa.
Lập tức, tất cả tử sĩ núp ở bên ngoài đều bước lên một bước, khí thế trên người tăng vọt lên, ánh mắt nhìn Vương Nhất, giống như là đang nhìn một người chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.