Bộp---
Khi Lạc Thanh Thủy nói ra thân phận thật sự của người phụ nữ tên “Thương Kiều” đó, Lý Khinh Hồng bỗng để mạnh đũa xuống, mặt mày lạnh lùng nói: “Cháu ăn no rồi.”
Sau đó thì không nói một câu, đi thẳng lên tầng.
Vương Tử Lam có hơi sợ ý lạnh trên người Lý Khinh Hồng, lại lo lắng cho mẹ, vì vậy nghẹo đầu, nghi hoặc nhìn sang Vương Nhất: “Ba, mẹ làm sao vậy?”
Vương Nhất nhìn bóng lưng Lý Khinh Hồng đi lên tầng, cũng thở thở dài, lần nữa nở nụ cười: “Để mẹ ở một mình một lát đi.”
“Ồ.”
Tuy Vương Tử Lam nghe không hiểu ý trong lời nói, nhưng vẫn không đi làm phiền Lý Khinh Hồng.
Lý Tuyết Nhi cũng liếc nhìn trên tầng với ánh mắt phức tạp, trong mắt có một sự áy náy.
Bữa tối này kết thúc, Vương Nhất xem hoạt hình cùng với Vương Tử Lam thì phát hiện Lạc Thanh Thủy đứng ở trong đình viện bên ngoài, vẫy tay với anh.
Vương Nhất chần chừ một lát, vẫn giao Vương Tử Lam cho Lý Tuyết Nhi, anh đi ra bên ngoài.
Lạc Thanh Thủy châm một điếu thuốc, sau đó nhìn sang Vương Nhất: “Thái độ thân thiện của cháu và anh rể của dì, đều là giả bộ nhỉ? Trên thực tế đã ở cục diện đối đầu.”
Vương Nhất trầm mặc, nhưng vẫn gật đầu thật: “Phải!”
“Dì nói mà, với tính cách của anh rể của dì, sao có thể chấp nhận cháu.”
Lạc Thanh Thủy mỉm cười, nói: “Cháu và anh ta đều là người thông minh, ở trước mặt người thân, đều không muốn để bọn họ lo lắng, vậy nên đạt thành thỏa thuận ngầm.”
Vương Nhất không lên tiếng, coi như mặc nhận.
“Thật là khổ não, vậy cháu sau này định như nào?”
Lạc Thanh Thủy vặn eo, sau đó quay đầu nhìn Vương Nhất.
Trong mắt Vương Nhất tràn ngập sự kiên định: “Bất luận là ai ngăn cản, cháu đều sẽ không rời khỏi Khinh Hồng!”
Sớm đã đoán được Vương Nhất sẽ nói như vậy, Lạc Thanh Thủy mỉm cười nói: “Vậy người cháu tốt nhất nên ngăn chặn, không phải là anh rể của dì, mà là --- Ngụy Thương Kiều kia.”
Sắc mặt của Vương Nhất chợt rét lạnh, nhưng vẫn hỏi: “Bà ta chỉ là người phụ nữ Giang Nam bình thường, nhân lúc tình cảm của bác Lý và mẹ vợ có vết nứt, chen vào mà thôi, có gì phải ngăn chặn chứ?”
“Yo, ngay cả mặt của chị dì còn chưa gặp, ngay cả mẹ vợ cũng gọi rồi?”
Lạc Thanh Thủy liếc xéo Vương Nhất, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Cháu không phải thật sự cảm thấy, Ngụy Thương Kiều đó là người phụ nữ bình thường chứ?”
Khựng lại một chút, bà ta tiếp tục nói: “Cho dù chị của dì không có khả năng sinh con, tốt xấu gì cũng là đệ nhất mỹ nhân, Ngụy Thương Kiều đó là người kéo chị của dì xuống ngựa.”
Ánh mắt của Vương Nhất lập tức đanh lại, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng.
“Không sai, cô ta là đến từ thành phố Thiên An, nhưng đây mới là chỗ thật sự đáng sợ của cô ta.”
Trong mắt Lạc Thanh Thủy xẹt qua một tia sắc lạnh: “Lúc đó, vương tộc của Yên Kinh, chỉ có 8 nhà, người phụ nữ đó sau khi gả cho Lý Thế Nhân thì biến thành 9 nhà, cháu biết tại sao không?”
“Tại sao?” Vương Nhất cũng thấp thoáng cảm thấy có chút không đúng.
Lạc Thanh Thủy cười lạnh một tiếng: “Lúc đầu, sau khi Lý Thế Nhân ly hôn với chị của dì, vốn quyết định muốn ra đi tay trắng, là người phụ nữ đó khiến anh ta thay đổi suy nghĩ, từ nhà họ Lạc của dì có được một nửa sản nghiệp, vì vậy có vốn khởi động, thành lập ra tập đoàn Vương Triều.”
“Cũng không phải là nói người phụ nữ đó có giỏi cỡ nào, mà là thủ đoạn dụ dỗ lòng người của cô ta đã đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa.”
Vẻ mặt của Vương Nhất cũng trở nên nghiêm nghị, nếu thật sự giống như những gì dì út nói, vậy thì Ngụy Thương Kiều đó, tâm cơ cực kỳ sâu.
“Hơn nữa, nếu nói trong nhà này, người hận nhất cháu gái lớn, cũng thích nhất cháu gái lớn bị đuổi ra khỏi cửa, cũng là cô ta!”
Lạc Thanh Thủy lạnh lùng nói: “Bởi vì cháu gái lớn là con gái của chị dì, không phải con do cô ta sinh ra, cô ta luôn sợ rằng, có một ngày chị của dì quay trở lại Yên Kinh!”
Đột nhiên, cả người Vương Nhất chợt rung lên, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.
Anh nghe hiểu ý của dì út, với Lý Khinh Hồng mà nói, Ngụy Thương Kiều này là mẹ kế, không phải nói mẹ kế nào cũng ác độc, nhưng dù sao không phải con mình sinh ra, Ngụy Thương Kiều không thể đối đãi với Lý Khinh Hồng giống như con gái ruột.
Đồng thời, trong lòng Lý Khinh Hồng cũng có nút thắt đối với bà ta, bà ta lại sợ mẹ của Lý Khinh Hồng, vì vậy sẽ dây sang Lý Khinh Hồng.
“Tóm lại, cô ta không phải người tốt, trong 5 năm cháu không ở bên cạnh cháu gái lớn, cháu gái lớn đã chịu rất nhiều bức hại, khả năng rất lớn là do Ngụy Thương Kiều kia âm thầm chỉ đạo.”
Lạc Thanh Thủy nói xong thì liếc nhìn anh đầy thâm ý, quay lại trong nhà.
Vương Nhất vẫn đứng tại chỗ, mãi không thể bình tĩnh lại.
Anh vẫn nghĩ vương tộc Yên Đô quá đơn giản rồi, khởi nguồn nguy hiểm nhất không phải là những họ hàng như Lý Tinh Sở, mà tới từ người bên cạnh!
Buổi tối hôm đó, Vương Nhất không ngủ được, Lý Khinh Hồng cũng không ngủ được, nhưng cả hai đều không nói chuyện, chỉ ôm chặt lẫn nhau, dùng độ ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho đối phương.
Cùng lúc đó, vương tộc Yên Đô, nhà họ Tần.
Đêm đã khuya, nhưng trong phòng khách của một ngôi biệt thự vẫn sáng đèn.
Một đám người ngồi ở trong, chính là ba con Lý Tinh Sở, Lý Phan ban ngày nến kế hoạch bắt cóc Lý Khinh Hồng.
Sắc mặt của bọn họ u ám, nhìn sang một thanh niên mặc đồ đen ngồi ở phía trên.
Gương mặt của anh ta tuấn tú, đôi mắt hẹp dài, làn da còn có một loại tái nhợt của bệnh tật, đó là kết quả ở trong nhà thời gian quá dài, không để ánh nắng chiếu vào.
Điều càng khiến người ta khác nhiên, một chân của anh ta, vậy mà là què, giống như bị ai đó đánh gãy.
Là đối tượng tái giá mà gia tộc sắp xếp sẵn cho Lý Khinh Hồng, Tần Hồng Long của nhà họ Tần.
Anh ta uống một ngụm trà trong ly, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Ý của hai người là Lý Khinh Hồng không tái giá được, không thể gả cho tôi đúng chứ?”
Ánh mắt của Lý Tinh Sở hơi tối đi, thần sắc của Lý Phan lại trở nên lo lắng.
Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài đầy lạnh lẽo của Tần Hồng Long vụt qua tia sắc lạnh, rõ ràng kết quả này không thể khiến anh ta hài lòng.
“Cậu Tần, không phải chúng tôi không muốn gả, mà là chồng của cô ta quá mạnh, hơn nữa tiện nhân đó cũng rất trinh liệt, vậy mà dùng cái chết để ép!”
Lý Phan vội vàng giải thích.
“Không cần nói nữa!”
Lãnh Nhan lại khoát tay, sắc mặt âm trầm: “Thất bại là thất bại, nếu Lý Khinh Hồng đã không thể gả cho tôi, hợp tác của chúng ta kết thúc tại đây, vị trí gia chủ đời tiếp theo, các người đi tranh đoạt đi!”
Lý Phan nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt của Lý Tinh Sở càng âm trầm.
Anh ta là nam đinh xuất sắc duy nhất của thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, nhưng lại không có được sự yêu quý của Lý Thế Nhân, trong mắt ông ta chỉ có hai cô con gái.
Lý Tuyết Nhi còn trẻ, không thể làm nên chuyện gì, người duy nhất phải lo lắng chính là Lý Khinh Hồng, vậy nên anh ta mới muốn ép Lý Khinh Hồng tái giá.
Nhưng bây giờ đã mất đi sự ủng hộ của nhà họ Tần, dựa vào anh ta căn bản không thể lay động được địa vị của Lý Khinh Hồng ở nhà họ Lý.
“Hồng Long, tôi biết chúng tôi luôn không đối phó, nhưng vì vị trí gia chủ, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh!”
Lý Tinh Sở trầm giọng nói: “Coi như trao đổi, sau này khi anh cạnh tranh vị trí trong gia tộc, tôi cũng sẽ dốc hết sức!”
“Ha ha, anh cảm thấy tôi còn có năng lực cạnh tranh vị trí gia chủ ư?”
Tần Hồng Long sờ vào cái chân bị gãy của tôi, cười tự giễu, nhưng rất nhanh anh ta lại nói: “Muốn tôi giúp anh cũng không phải không được, nhưng tôi muốn có được Lý Khinh Hồng, cái khác tôi đều không cần!”
Lý Tinh Sở đồng ý không chút do dự: “Chỉ cần anh có cách, tôi nhất định tặng cô ta cho anh!”
Tần Hồng Long cười ha hả: “Cách ấy à, có rất nhiều, chẳng qua chỉ là khiến Vương Nhất biến mất khỏi thế gian này mà thôi, cứ để tôi lo.”
Tiễn ba con Lý Tinh Sở rời đi, Tần Hồng Long sờ cái chân bị gãy của mình, thần sắc phức tạp.
“5 năm rồi, thời gian thật nhanh...”
Ngay sau đó, biểu cảm của anh ta đột nhiên trở nên vặn vẹo: “Vương Nhất, cuối cùng đợi được anh tới Yên Kinh rồi, thù của năm đó, tôi sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.”
“Vợ của anh, chỉ là bước đầu tiên!”